tình yêu trong tĩnh lặng

Chương 7: Hơi Thở Của Cuộc Sống


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi sáng đầy thử thách ở cửa hàng đồ gốm, mối quan hệ giữa Thiên Ân và An Chi đã thay đổi. Nó không còn là một thỏa thuận hoàn toàn khách quan. Họ đã nhìn thấy và chạm vào những vết nứt sâu nhất của nhau.

Bài tập tiếp theo của Thiên Ân không dễ dàng chút nào. An Chi quyết định đưa anh đến một nơi hỗn loạn nhất trong thành phố: khu vực tập trung các nhà hàng ẩm thực đường phố vào giờ cao điểm buổi tối.

Họ gặp nhau lúc 7 giờ tối. Mùi thức ăn xộc vào mũi, tiếng xe cộ ồn ào, tiếng người rao hàng, tiếng cười nói va vào nhau thành một bức tường âm thanh dày đặc.

"Tôi muốn anh chụp ảnh những người đang sống," An Chi nói, đứng cách Thiên Ân một khoảng. Cô mặc một chiếc áo khoác jeans đơn giản hơn, nhưng vẻ ngoài của cô vẫn tỏa ra sự kiểm soát. "Chụp sự chuyển động, sự kết nối, sự hối hả. Anh phải hòa vào đám đông, Thiên Ân. Anh phải là một phần của họ."

Thiên Ân cảm thấy một cơn choáng váng nhẹ. Anh đã luyện tập kỹ thuật hít thở, nhưng đứng giữa vòng xoáy này, anh thấy sự lo lắng trào dâng. Anh đưa máy ảnh lên, cố gắng chụp một vật thể tĩnh lặng nào đó, nhưng không có gì. Mọi thứ đều chuyển động.

Anh cố gắng di chuyển. Một người đi ngang qua va mạnh vào vai anh. Thiên Ân lập tức cứng người. Anh cảm thấy một sự phản kháng mạnh mẽ muốn đẩy anh ra khỏi đám đông, quay về với hộp đen an toàn của mình.

"Tôi không thể làm được," Thiên Ân nói, giọng anh gần như tuyệt vọng. "Quá nhiều. Tôi không thể kiểm soát sự hỗn loạn này."

An Chi biết cô không thể đẩy anh quá giới hạn. Cô bước đến gần hơn, nhưng không chạm vào anh. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, giọng cô trấn an nhưng kiên định.

"Anh không cần kiểm soát nó, Thiên Ân. Anh chỉ cần cảm nhận nó."

An Chi dùng giọng điệu của một chuyên gia, nhưng lời nói của cô lại mang sự thấu hiểu cá nhân. "Hãy hít một hơi sâu. Cảm nhận không khí lạnh vào phổi. Bây giờ, hãy thở ra. Và hãy nhớ: những người này không phải là mối đe dọa của anh. Họ là những người đang sống, đang yêu, đang tìm kiếm niềm vui. Họ không có ác ý với anh."

"Nhưng... sự hỗn loạn..." Thiên Ân lắp bắp.

"Tôi biết. Giống như cảm xúc của tôi," An Chi nói khẽ, chỉ đủ cho anh nghe thấy. Cô thừa nhận điều mà cô đã không nói ra: "Đó là lý do tại sao tôi ghét nó. Sự hỗn loạn khiến tôi dễ bị tổn thương. Nhưng đó là hơi thở của cuộc sống, Thiên Ân."

Cô chỉ vào một người phụ nữ lớn tuổi đang cười lớn khi nhận được đĩa thức ăn nóng hổi. "Hãy nhìn đi. Đó là sự thật. Sự sống. Hãy chụp bức ảnh đó. Chụp sự chuyển động đó."

Thiên Ân nhìn theo hướng tay cô. Anh thấy sự ấm áp, sự sống động. Anh nhận ra An Chi đang hy sinh sự kiểm soát của mình để mở lòng với sự hỗn loạn, chỉ để làm gương cho anh.

Anh đưa máy ảnh lên. Lần này, anh không chụp một vật thể. Anh chụp người phụ nữ đang cười. Anh cố gắng bắt được hơi thở của cuộc sống trong khung hình.

Click.

Ngay sau khi chụp, An Chi kéo anh vào một góc yên tĩnh hơn, bên cạnh một bức tường gạch cũ.

"Anh đã làm tốt lắm," An Chi nói, nhìn vào màn hình máy ảnh của anh. Bức ảnh tuy có chút run, nhưng tràn đầy cảm xúc.

Tuy nhiên, khi họ đứng yên, sự lo lắng của Thiên Ân giảm xuống, nhưng An Chi lại bắt đầu cảm thấy khó chịu. Cô liên tục nhìn đồng hồ, kiểm tra điện thoại.

Thiên Ân nhận ra sự thay đổi. Anh đã học được cách đọc cảm xúc ẩn giấu.

"Cô đang lo lắng," Thiên Ân nói. "Nó không liên quan đến tôi. Hay đến công việc. Cô đang lo lắng về điều gì khác?"

An Chi nhíu mày. Cô không muốn bị phân tích. "Tôi không lo lắng. Tôi chỉ cần biết thời gian."

"Cô đang ở đây, nhưng tâm trí cô đang ở nơi khác," Thiên Ân kiên quyết. "Đó là cách tôi thấy cô trốn tránh. Giống như tôi trốn sau ống kính, cô trốn sau sự hoàn hảo và sự kiểm soát. Cô sợ một sự hỗn loạn nào đó sẽ ập đến, và cô sẽ không thể xử lý nó."

Lời nói của anh lại một lần nữa đâm thẳng vào sự thật. An Chi đang chờ đợi một cuộc gọi quan trọng liên quan đến công việc. Nếu cô bỏ lỡ nó, có thể dẫn đến rủi ro trong sự nghiệp. Và sự nghiệp là tấm khiên bảo vệ duy nhất của cô khỏi sự yếu đuối.

"Anh đã nói đúng," An Chi thở dài, bỏ điện thoại vào túi. "Tôi có nỗi sợ hãi của tôi. Tôi sợ sự đổ vỡ trong công việc, bởi vì đó là thứ duy nhất tôi tin tưởng. Nếu nó tan vỡ, tôi sẽ không còn gì."

Thiên Ân nhẹ nhàng đưa tay ra. Anh không chạm vào cô, chỉ giữ bàn tay mình lơ lửng ngay phía trên cánh tay cô.

"Vậy thì, chúng ta có một giao kèo mới," Thiên Ân nói. "Tôi sẽ dạy cô cách thả lỏng trong sự hỗn loạn, giống như cô đã dạy tôi hít thở. Cô có thể buông bỏ một chút. Tôi sẽ không làm cô thất vọng."

Ánh mắt anh đầy sự tin tưởng, một thứ mà An Chi đã không thấy từ người nào khác ngoài bệnh nhân của mình. Lần đầu tiên, cô cảm thấy muốn dựa dẫm.

An Chi mỉm cười. "Được rồi, Thiên Ân. Tôi sẽ bắt đầu một liệu pháp mới: liệu pháp thả lỏng. Và nhiệm vụ của anh là chụp lại khoảnh khắc đó. Chụp lại khi tôi không còn là bác sĩ tâm lý hoàn hảo."

Họ rời đi. An Chi đã không kiểm tra điện thoại nữa. Cô đã chấp nhận một rủi ro nhỏ: tin tưởng vào Thiên Ân. Và cô nhận ra, hơi thở của cuộc sống không chỉ có trong những bức ảnh, mà còn trong những khoảnh khắc cô được là chính mình.

An Chi đã chấp nhận sự yếu đuối của mình và giao cho Thiên Ân một nhiệm vụ mới: chụp lại khoảnh khắc cô thả lỏng. Sự kết nối tình cảm và sự tin tưởng đang tăng lên mạnh mẽ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×