tình yêu trong tĩnh lặng

Chương 8: Lời Hỏi Vô Tình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau bài tập thành công ở khu ẩm thực, Thiên Ân và An Chi quyết định dành buổi tối hôm đó tại studio của anh để Thiên Ân rửa ảnh và An Chi chuẩn bị cho buổi liệu pháp tiếp theo. Không khí giữa họ đã trở nên thoải mái và thân mật hơn.

Thiên Ân làm việc trong phòng tối, còn An Chi ngồi ở phòng khách, xem lại những bức ảnh anh đã chụp cô. Cô đặc biệt chú ý đến bức ảnh anh chụp cô rơi nước mắt ở Chương 5 – bức ảnh sự thật về nỗi sợ hãi của cô.

Khi Thiên Ân bước ra, mang theo những bức ảnh đã rửa, mùi hóa chất film thoang thoảng. Anh đặt bức ảnh người phụ nữ cười rạng rỡ ở khu ẩm thực lên bàn.

"Đây là bằng chứng," Thiên Ân nói, giọng anh có sự tự hào. "Sự sống. Sự hỗn loạn có thể đẹp."

An Chi nhìn bức ảnh, mỉm cười. "Và đây là bằng chứng anh có thể là một phần của nó. Anh đã làm rất tốt, Thiên Ân."

Họ bắt đầu thảo luận về những cảm xúc đã trải qua. Thiên Ân nói về sự lo lắng đã biến mất khi anh tập trung vào ống kính, còn An Chi nói về sự khó khăn khi phải buông bỏ điện thoại, chấp nhận rủi ro.

"Cảm ơn anh," An Chi nói chân thành. "Anh đã giúp tôi đối diện với sự phụ thuộc vào sự nghiệp. Nó là tấm khiên của tôi."

Thiên Ân gật đầu. Anh nhớ lại bức ảnh "Đợi Chờ Của Bàn Tay" của anh—bức ảnh đã đưa anh đến với cô. Anh quyết định chia sẻ thêm một chút về nỗi đau của mình, một hành động đầy dũng cảm.

"Cô biết tại sao tôi chỉ chụp vật thể tĩnh lặng, An Chi?" Thiên Ân hỏi, nhìn vào khoảng không. "Không phải vì tôi ghét sự chuyển động. Mà vì tôi không thể chịu đựng được sự dừng lại của nó."

Anh lấy một bức ảnh cũ, đã ngả màu, từ ngăn kéo bàn làm việc. Đó là bức ảnh một cô gái trẻ đang cười rạng rỡ, ôm một chú chó. Anh đặt nó lên bàn.

"Người này là Thiên Hương," anh nói, giọng anh trầm xuống, đầy sự đau đớn. "Em gái tôi. Tôi đã chụp bức ảnh này vài giờ trước khi tai nạn xảy ra."

An Chi nhìn bức ảnh, cô lập tức hiểu. Đây là nguồn gốc sâu xa nhất của lo âu xã hội và sự tự cô lập của anh—chấn thương sau mất mát (grief trauma).

"Đó là một tai nạn xe hơi," Thiên Ân tiếp tục, từng lời như cứa vào tim. "Lúc đó, tôi đang lái xe. Em ấy đang cười. Rồi... mọi thứ dừng lại. Chỉ còn lại sự tĩnh lặng kinh hoàng sau sự hỗn loạn. Tôi đã sống sót. Em ấy thì không."

Anh đưa tay chạm vào bức ảnh. "Tôi không sợ đám đông, An Chi. Tôi sợ khoảnh khắc mọi thứ dừng lại. Tôi sợ hãi sự chuyển động, vì tôi tin rằng nếu mọi thứ chuyển động quá nhanh, nó sẽ lại dừng đột ngột, và tôi sẽ mất đi một người khác."

An Chi im lặng. Cô cảm nhận được nỗi đau tột cùng của anh. Cô muốn đưa tay ra chạm vào anh, nhưng cô kìm lại, nhớ đến Quy tắc 1.

Tuy nhiên, trong một khoảnh khắc của sự đồng cảm vô tình và sự làm việc quá sức của bộ não bác sĩ tâm lý, An Chi đã hỏi một câu hỏi mà cô không nên hỏi:

"Anh có từng trải qua cảm giác tự trách về việc anh còn sống, mà em ấy thì không? Anh đã xử lý những cảm xúc đó như thế nào, Thiên Ân? Đó là một phần quan trọng trong quá trình phục hồi..."

Lời hỏi của cô chưa kịp dứt, Thiên Ân đã đứng bật dậy, khuôn mặt anh tái mét.

"Cô nghĩ tôi không tự trách sao?!" Thiên Ân gần như hét lên. "Cô nghĩ tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi nên là người chết thay sao?!"

Anh cảm thấy như An Chi đã dùng một con dao mổ sắc bén, chọc thẳng vào vết thương hở mà không cần gây tê. Sự thấu hiểu của cô đã biến thành sự xâm phạm tàn nhẫn.

"Tôi... tôi không có ý đó," An Chi lắp bắp, cô nhận ra sai lầm khủng khiếp của mình.

"Cô chỉ là bác sĩ tâm lý," Thiên Ân nói, giọng anh đầy sự khinh miệt và tổn thương. Anh lại dựng lên bức tường kính. "Cô chỉ là một chuyên gia giả dối, đang cố gắng khai thác nỗi đau của tôi cho cái gọi là liệu pháp trao đổi của cô. Cô không hiểu gì về sự mất mát! Cô chỉ biết phân tích! Cô đã nói tôi không được làm bác sĩ tâm lý cho cô, nhưng cô lại đang làm điều đó với tôi!"

Anh nắm lấy bức ảnh của em gái mình, run rẩy. Anh cảm thấy anh đã mở lòng quá nhiều, và sự chân thật của anh đã bị trừng phạt.

"Tôi xin lỗi. Tôi đã đi quá giới hạn," An Chi vội vàng đứng dậy.

"Về đi, An Chi," Thiên Ân nói, quay lưng lại với cô, không muốn nhìn cô nữa. "Tôi không cần cô nữa. Tôi sẽ ổn một mình."

An Chi hiểu. Cô đã chạm vào giới hạn không thể chạm. Cô đã dùng kiến thức để che giấu sự sợ hãi của chính mình về sự gần gũi, và kết quả là cô đã đẩy người đàn ông duy nhất dám tin tưởng cô ra xa.

Cô rời khỏi studio của anh, mang theo nỗi day dứt khủng khiếp. Cô biết, cô không chỉ làm hỏng liệu pháp, cô còn làm tổn thương một con người đang cố gắng phục hồi. Và cô nhận ra, Thiên Ân không phải là người duy nhất trốn sau bức tường. Chính cô cũng vậy.

Lời hỏi vô tình của An Chi đã gây ra sự phản ứng mạnh mẽ từ Thiên Ân, dẫn đến sự đổ vỡ đầu tiên trong mối quan hệ của họ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×