tình yêu trong vùng cấm

Chương 3: Chiếc Áo Sơ Mi Vắt Trên Ghế


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau hai ngày làm việc cật lực không ngủ, sự mệt mỏi đã bào mòn lớp vỏ bọc chuyên nghiệp của cả hai. Buổi họp cuối cùng kết thúc lúc nửa đêm. Kim Ngân gần như kiệt sức, nhưng cô vẫn phải quay lại phòng Thiếu Minh để thu thập tài liệu đã ký kết và sắp xếp hành lý.

Khi Kim Ngân gõ cửa, cô thấy Thiếu Minh đang đứng trước cửa sổ lớn. Ánh đèn thành phố rực rỡ phía sau anh, nhưng bóng lưng anh lại toát ra vẻ cô độc và mệt mỏi. Anh đã cởi bỏ áo khoác vest và cà vạt. Chiếc áo sơ mi trắng, vốn luôn được là phẳng phiu, giờ đã nhăn nheo, mở hai cúc trên.

Kim Ngân bước vào, không dám nhìn thẳng. “Thưa Tổng giám đốc, tôi đến để lấy lại bản hợp đồng gốc và xác nhận lịch trình bay ngày mai.”

Thiếu Minh không quay lại. “Để đó. Tôi quá mệt. Tôi cần một ly rượu mạnh.”

Anh đi về phía quầy bar mini. Kim Ngân theo dõi anh, nhận thấy sự buông lỏng hoàn toàn của cơ thể anh. Anh không còn là bức tường băng giá, mà là một người đàn ông đang bị căng thẳng đè nén.

“Anh nên ngủ một chút,” Kim Ngân khẽ nói, lấy lại sự dũng cảm để phá vỡ sự im lặng ngột ngạt.

“Ngủ? Cô có nghĩ một người đang chuẩn bị kết thúc một hợp đồng trị giá tỷ đô, và sắp sửa bắt đầu một cuộc hôn nhân sắp đặt có thể ngủ dễ dàng không?” Giọng anh mang theo sự châm biếm, nhưng không phải nhắm vào cô, mà là vào chính số phận anh.

Anh uống cạn ly rượu trong một hơi. Sau đó, anh bắt đầu cởi chiếc áo sơ mi. Kim Ngân theo bản năng quay mặt đi, nhưng đôi mắt cô lại phản bội cô qua hình ảnh phản chiếu trên cửa kính.

Chiếc áo sơ mi trắng được cởi bỏ, vắt hờ trên lưng ghế bành. Thiếu Minh để trần phần thân trên. Những múi cơ sắc nét do luyện tập, làn da ấm áp, và những đường nét mạnh mẽ của một người đàn ông quyền lực. Hình ảnh này quá gợi cảm và quá cá nhân đối với một người trợ lý.

“Cô cứ sắp xếp tài liệu đi,” anh nói, ngồi xuống sofa, nhắm mắt lại.

Kim Ngân cố gắng tập trung vào công việc, nhưng hơi thở của Thiếu Minh—nặng nề và chậm rãi—lấp đầy căn phòng. Mùi rượu, mùi đàn ông và mùi hương trầm hương thoang thoảng từ anh tạo nên một sự hỗn hợp kích thích lạ thường.

Cô phải cúi người xuống chiếc vali để lấy bìa hồ sơ. Khi cô đứng dậy, cô vô tình quỵ gối vì kiệt sức.

Thiếu Minh mở mắt ra ngay lập tức. Anh nhanh như cắt đứng dậy, chỉ mặc chiếc quần âu. Anh túm lấy cánh tay cô, ngăn cô ngã xuống.

“Cẩn thận!” Giọng anh vang lên, lần này không phải là giọng của CEO lạnh lùng, mà là sự lo lắng thuần túy của một người đàn ông.

Cánh tay anh siết chặt lấy bắp tay cô. Kim Ngân cảm nhận được sự ấm áp, sức mạnh và sự mềm mại của da thịt anh. Cô đang đứng quá gần anh. Cô có thể thấy rõ từng mạch máu dưới làn da, ngửi thấy mùi rượu và bạc hà trên hơi thở anh.

“Tôi… tôi ổn,” cô lắp bắp, cố gắng rút tay ra.

Nhưng anh không buông. Thay vào đó, anh giữ chặt cô, và ánh mắt hổ phách của anh khóa chặt vào cô. Ánh mắt đó giờ đây không còn lạnh lùng, mà là sự hấp dẫn không thể kiểm soát.

“Kim Ngân…” Anh thầm thì tên cô, lần đầu tiên không có danh xưng.

Anh đưa bàn tay còn lại lên, chạm vào gò má cô. Lòng bàn tay thô ráp của anh áp vào làn da mềm mại của cô, tạo ra một sự tương phản đầy khiêu khích.

“Tôi biết tôi không nên làm điều này.” Lời anh nói là lý trí, nhưng hành động của anh lại là bản năng.

Kim Ngân cũng không cử động. Cơ thể cô đã phản bội cô, mong muốn sự tiếp xúc này. Cô biết cô nên đẩy anh ra, nhưng cơ thể cô lại dường như muốn nghiêng về phía trước.

Ánh mắt anh lướt xuống đôi môi cô. Sự căng thẳng đã lên đến đỉnh điểm.

Chỉ còn một khoảng cách ngắn, một chút cúi đầu nữa thôi, nụ hôn sẽ xảy ra.

Nhưng rồi, một âm thanh điện thoại vang lên—là chuông báo thức báo hiệu cho lịch trình bay sớm. Âm thanh khô khan đó như một cái tát, đưa cả hai trở lại thực tại lạnh lùng.

Thiếu Minh khẽ rùng mình, như thể anh vừa bị điện giật. Anh buông tay, lùi lại một bước, ánh mắt trở nên hỗn loạn và hối hận.

“Xin lỗi.” Anh quay lưng lại, cố gắng tìm lại sự kiểm soát. “Cô nên về phòng. Sáng sớm mai chúng ta bay.”

Kim Ngân đứng đó, tim đập như điên. Cô không nói gì. Cô chỉ nhặt chiếc áo sơ mi trắng của anh, gấp gọn gàng lại, đặt lên vali rồi rời đi.

Khi cánh cửa đóng lại, Thiếu Minh đưa tay lên trán. Anh vẫn cảm thấy sự nóng bỏng từ nơi vừa chạm vào cô.

Và Kim Ngân, sau khi trở về phòng, nhìn vào chiếc áo sơ mi cô vừa gấp. Mùi hương của anh, mùi đàn ông và rượu, vẫn còn lưu lại. Cô đặt chiếc áo lên mặt, hít sâu.

Cô là trợ lý của anh. Anh sắp cưới. Nhưng cô biết, cô đã mắc kẹt trong vòng xoáy cấm đoán này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×