tình yêu trong vùng cấm

Chương 4: Phép Thử Dưới Mưa: Lời Mời Ở Lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Máy bay hạ cánh thành công, nhưng định mệnh dường như không muốn chuyện công việc giữa họ diễn ra suôn sẻ. Ngay khi chiếc xe hơi sang trọng rời khỏi sân bay để đưa Thiếu Minh và Kim Ngân đến khu vực họp mới, một cơn bão nhiệt đới bất ngờ ập đến, dữ dội và cuồng nộ.

Mưa rơi như trút nước, biến đường cao tốc thành một dòng sông mờ ảo. Tài xế buộc phải giảm tốc độ, rồi cuối cùng phải tấp vào lề vì tầm nhìn bằng không.

“Thưa Tổng giám đốc, chúng ta không thể đi tiếp. Tôi sẽ tìm một nơi trú ẩn gần đây,” tài xế báo cáo.

Thiếu Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt bực dọc vì công việc bị trì hoãn. “Cô Ngân, cô liên lạc với bên đối tác, báo họ biết chúng ta sẽ trễ.”

Kim Ngân gật đầu, nhưng tín hiệu điện thoại yếu ớt. Cô phải mở cửa, dấn thân vào màn mưa để tìm kiếm sóng điện thoại tốt hơn, chỉ vài bước chân ra khỏi mái che hiên xe.

Chỉ vài giây, cơn mưa đã nuốt chửng cô.

Thiếu Minh lập tức bật dậy. “Làm gì vậy? Quay lại ngay!”

Anh mở cửa xe. Hành động này là một bản năng bảo vệ không hề có trong bất kỳ quy tắc công sở nào. Anh không màng đến chiếc áo sơ mi mới, chạy ra kéo cô trở lại.

“Không cần đâu, tôi…” Kim Ngân cố gắng phản kháng.

Nhưng Thiếu Minh đã nắm chặt cổ tay cô, kéo mạnh cô vào lại khoang xe. Mùi mưa ẩm ướt, mùi đất, và hơi lạnh từ cơ thể cô ngay lập tức tràn ngập không gian kín.

Anh đóng sập cửa. “Cô làm việc chuyên nghiệp đến mức không nhận ra rằng tài sản quý giá nhất của công ty không thể bị cảm lạnh sao?” Anh gắt gỏng, nhưng hơi thở anh lại gấp gáp.

Kim Ngân biết anh không chỉ nói về công việc.

Cả hai đều ướt sũng. Chiếc váy công sở mỏng của Kim Ngân đã dính chặt vào cơ thể cô, làm nổi bật những đường cong mềm mại mà cô luôn cố gắng che giấu. Cảm giác lạnh buốt từ nước mưa làm da thịt cô trở nên nhạy cảm lạ thường.

Thiếu Minh nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt anh lúc này hoàn toàn không còn sự chuyên nghiệp. Nó là sự pha trộn giữa bực bội và dục vọng.

“Chúng ta không thể ngồi đây,” anh nghiến răng. “Tài xế, tìm bất cứ nhà trọ hoặc guesthouse nào gần đây nhất.”

Mười phút sau, họ được đưa đến một khu nhà nghỉ dưỡng nhỏ, đơn sơ. Phòng trống duy nhất là một căn phòng gỗ nhỏ, ấm áp, với một chiếc giường đôi và lò sưởi giả.

“Cô đi tắm trước đi. Không được phép bị ốm,” Thiếu Minh ra lệnh, giọng anh vẫn còn vẻ căng thẳng. Anh tháo đồng hồ, đặt lên bàn, tránh nhìn cô.

Kim Ngân gật đầu. Cô bước vào phòng tắm. Hơi nước nóng nhanh chóng lan tỏa, xoa dịu cái lạnh thấu xương, nhưng không làm dịu đi sự bồn chồn trong cô. Cô tựa vào tường, tự hỏi tại sao anh lại có phản ứng dữ dội như vậy khi cô bước vào mưa.

Khoảng nửa tiếng sau, Kim Ngân bước ra, mặc một chiếc áo thun rộng và quần dài của khách sạn (những bộ đồ dự phòng luôn có trong vali của cô cho những trường hợp khẩn cấp).

Thiếu Minh đã cởi bỏ chiếc áo sơ mi ướt sũng của mình, vắt trên giá sưởi. Anh chỉ mặc quần âu. Vẻ mặt anh trầm tĩnh hơn nhiều.

“Tài liệu đã được gửi lại. Cuộc họp bị hoãn,” anh thông báo. “Chúng ta mắc kẹt ở đây đến sáng mai.”

Thiếu Minh đi đến lò sưởi giả, đưa lưng về phía cô. Kim Ngân tiến lại gần, cầm chiếc khăn khô duy nhất còn lại.

“Anh cũng nên tắm đi. Tóc anh vẫn còn ướt,” cô nói nhẹ nhàng.

Anh quay lại, nhìn thấy chiếc khăn trên tay cô. Anh không lấy nó. Thay vào đó, anh lại tiến gần cô hơn, buộc cô phải ngước nhìn lên.

“Cô làm giúp tôi đi.”

Đó là một yêu cầu trắng trợn phá vỡ mọi quy tắc. Nhưng Kim Ngân không thể từ chối. Cô đưa tay lên, áp chiếc khăn ấm vào mái tóc đen dày, ướt sũng của anh.

Cơ thể họ rất gần nhau. Hơi ấm từ anh, mùi hương thảo dược từ tóc anh và sự mềm mại của chiếc khăn tạo ra một khoảnh khắc riêng tư không thể chối từ.

Kim Ngân tập trung lau tóc anh, nhưng ngón tay cô không thể không lướt nhẹ qua da đầu và thái dương anh. Cô cảm thấy sự thư giãn hiếm hoi của anh khi cô làm điều đó.

Thiếu Minh nhắm mắt lại. “Cảm ơn.” Anh thầm thì, giọng anh đã hoàn toàn mềm đi.

Bàn tay anh bỗng nhiên nâng lên, chạm vào eo cô qua lớp vải áo thun rộng thùng thình. Lần này, không phải là sự cố ý vô tình, mà là một sự giữ lại có chủ đích.

“Kim Ngân,” anh mở mắt. Đôi mắt hổ phách của anh nhìn cô với một sự thèm khát không còn e dè. “Mọi thứ… đã đi quá xa để gọi là chuyên nghiệp rồi.”

“Tôi biết,” cô thừa nhận, giọng cô cũng trở nên yếu ớt.

Anh siết nhẹ eo cô. “Vậy thì, đêm nay…” Anh hít một hơi sâu, nhìn ra màn mưa như trút nước ngoài cửa sổ, rồi lại quay vào mắt cô. “Đừng cố gắng quay lại. Đừng đẩy tôi ra nữa.”

Anh không cần nói rõ. Lời mời "ở lại" không chỉ là việc chia sẻ căn phòng. Đó là lời mời vượt qua ranh giới cấm đoán, chấp nhận mối quan hệ nguy hiểm này.

Thiếu Minh di chuyển tay lên, vuốt ve má cô, rồi luồn tay vào tóc cô, kéo mặt cô lại gần.

“Cô có muốn tôi dừng lại không?” Anh hỏi, gần như thầm thì, môi anh đã chạm nhẹ vào môi cô.

Kim Ngân không trả lời bằng lời nói. Cô chỉ buông chiếc khăn, vòng tay qua cổ anh và kéo anh lại.

Nụ hôn đến. Lần này, không còn là sự vụng trộm hay hối hận. Nó là sự bùng nổ của khao khát bị kìm nén từ ba chương trước. Môi anh ấm, khẩn cầu và chiếm hữu. Anh đẩy cô lùi lại cho đến khi lưng cô chạm vào tường gỗ lạnh.

Cơn mưa ngoài kia vẫn dữ dội, nhưng trong căn phòng nhỏ bé này, nhiệt độ đã tăng lên đến đỉnh điểm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×