Sự kiện trở về từ chuyến công tác bão táp đã thay đổi mối quan hệ giữa Kim Ngân và Trần Thiếu Minh một cách không thể đảo ngược. Mặc dù cả hai trở lại với vẻ ngoài chuyên nghiệp và lạnh lùng tại văn phòng, nhưng sự căng thẳng ngầm giờ đây đã dày đặc hơn nhiều. Một cái chạm vô tình, một ánh mắt chạm nhau lúc nửa đêm, đều mang theo ký ức về nụ hôn dưới mưa.
Tối thứ Sáu, tập đoàn tổ chức một buổi tiệc lớn tại một khách sạn sang trọng để kỷ niệm thành công của dự án mới. Kim Ngân buộc phải có mặt với tư cách trợ lý.
Cô khoác lên mình một chiếc váy cocktail đen, thanh lịch nhưng vẫn tôn lên đường cong. Cô cố gắng giữ mình bận rộn trong góc, tránh xa nơi có Trần Thiếu Minh.
Nhưng CEO không hề dễ dàng buông tha cô.
Anh xuất hiện cùng vị hôn thê, Vân An—một cô gái xinh đẹp, duyên dáng, và đeo chiếc nhẫn đính hôn lấp lánh như một lời nhắc nhở rõ ràng về lằn ranh cấm đoán.
“Kim Ngân, cô ở đây à?” Thiếu Minh gọi cô đến bên mình. Giọng anh vẫn bình tĩnh, nhưng cô cảm nhận được sự sở hữu mỏng manh trong đó.
Vân An mỉm cười thân thiện. “Cô Kim Ngân là trợ lý giỏi nhất anh Thiếu Minh từng có. Anh ấy thường xuyên khen cô làm việc chu đáo.”
Kim Ngân đáp lại bằng nụ cười xã giao hoàn hảo, nhưng cảm thấy lưỡi mình đắng chát. Cô không phải là người thứ ba vô đạo đức, nhưng việc đứng cạnh người đàn ông vừa ôm cô dưới mưa và giờ đang nắm tay hôn thê của mình khiến cô đau đớn không nói nên lời.
Trong suốt buổi tiệc, Thiếu Minh liên tục tìm cớ để tương tác với cô, dưới vỏ bọc công việc.
“Kim Ngân, ly rượu này quá ngọt. Cô thử xem, nên đổi loại khác cho lần sau.” Anh đặt ly rượu vang đỏ đã uống dở lên khay của cô.
Hành động này, quá mức thân mật với một trợ lý, khiến Kim Ngân bối rối. Cô nuốt nước bọt, áp môi vào miệng ly nơi môi anh vừa chạm. Vị rượu đậm đà, cùng với vị của anh, lan tỏa trong miệng cô. Đó là một bí mật nhỏ bé, công khai nhưng không ai nhìn thấy.
Khi đêm dần buông, Thiếu Minh đã uống khá nhiều. Anh không say, nhưng đã mất đi sự kiểm soát hoàn toàn như thường lệ. Anh yêu cầu Kim Ngân theo anh lên văn phòng riêng ở tầng trên để lấy hồ sơ khẩn cấp (một lý do rõ ràng là ngụy biện).
Hành lang văn phòng tĩnh mịch, chỉ còn ánh đèn mờ. Thiếu Minh đi trước, Kim Ngân đi theo sau.
Anh mở cửa văn phòng. Thay vì đến bàn làm việc, anh lại đi thẳng đến chiếc ghế sofa bọc da đen, nơi anh thường tiếp khách. Anh ngồi sụp xuống, tay nới lỏng cà vạt, thở dài mệt mỏi.
“Lấy giúp tôi một ly nước lạnh, Kim Ngân.”
Kim Ngân làm theo. Khi cô quay lại, anh đã ngả đầu ra sau, nhắm mắt. Bộ vest đắt tiền trở nên luộm thuộm. Khuôn mặt anh, dưới ánh đèn mờ, hiện rõ vẻ cô đơn và bị áp lực.
“Tôi không tìm thấy hồ sơ nào cả, thưa Tổng giám đốc,” Kim Ngân nói khẽ.
Thiếu Minh không mở mắt. “Không có hồ sơ nào hết. Tôi chỉ cần… tránh xa khỏi những ánh mắt đó.”
Anh đột ngột mở mắt, nhìn thẳng vào cô, ánh mắt mang theo sự nóng bỏng của men say và sự chân thật hiếm thấy.
“Tôi sắp kết hôn. Cô biết điều đó. Nhưng mỗi khi nhìn thấy cô, tôi lại không thể chịu đựng được.”
Lời thú nhận trực diện này làm Kim Ngân run rẩy. Cô tiến lại gần, đặt ly nước xuống bàn.
“Anh say rồi,” cô thì thầm.
“Có lẽ. Nhưng người say thì nói sự thật.” Anh đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần. Lần này, anh không đứng dậy, mà kéo cô ngồi xuống cạnh anh trên chiếc ghế sofa.
Khoảng cách bị xóa bỏ. Kim Ngân có thể cảm nhận được hơi ấm và mùi rượu từ cơ thể anh.
“Cô không thể hành động như chưa có gì xảy ra sau chuyến công tác đó,” anh thì thầm, giọng anh trầm xuống đầy nguy hiểm. “Tôi vẫn cảm thấy đôi môi cô, cái cách cô nhìn tôi dưới mưa…”
Anh kéo cô sát hơn, cho đến khi đầu cô tựa vào vai anh. Hành động này vượt xa mọi giới hạn công việc.
Kim Ngân không phản kháng. Cô mệt mỏi với sự kìm nén. Cô biết cô đang làm điều sai trái, nhưng cảm xúc này quá lớn, quá mạnh mẽ.
“Tôi biết… Anh phải về, Vân An đang đợi anh.” Cô cố gắng giữ lại chút lý trí cuối cùng.
Thiếu Minh bỗng nhiên ôm chặt cô vào lòng, một cái ôm đầy tuyệt vọng và chiếm hữu.
“Một phút thôi. Chỉ một phút này thôi, đừng là trợ lý của tôi. Hãy là của riêng tôi.”
Anh áp môi mình vào cổ cô, hít sâu hương thơm của cô, rồi để lại một nụ hôn ướt át và nóng bỏng ngay dưới tai cô. Chiếc áo sơ mi trắng của cô bị nhàu nát dưới bàn tay anh.
Sự khao khát dâng trào. Kim Ngân vòng tay ôm lấy anh, đáp lại cái ôm cấm đoán đó bằng tất cả sự khao khát và đau khổ của cô.
Đúng lúc đó, cửa văn phòng gõ vang. Giọng nói nhẹ nhàng của Vân An vọng vào: “Anh Thiếu Minh, anh có ở đây không? Em cần nói chuyện về chuyến đi tuần trăng mật…”
Kim Ngân và Thiếu Minh giật mình buông nhau ra nhanh chóng, hơi thở gấp gáp.
Thiếu Minh nhanh chóng đứng dậy, chỉnh lại cà vạt và áo vest, trở lại vẻ CEO hoàn hảo.
“Vào đi, Vân An,” anh đáp lại, giọng điệu đã hoàn toàn trở lại vẻ lạnh lùng.
Kim Ngân đứng nép sau bàn làm việc, nhịp tim cô đập điên cuồng. Sự hồi hộp khi suýt bị bắt quả tang khiến cơ thể cô vẫn còn run rẩy.
Cô cúi đầu, lặng lẽ cầm lấy ly nước lạnh mà Thiếu Minh chưa kịp uống, bước ra khỏi văn phòng. Chiếc áo thun đen đã bị nhăn, và cảm giác nóng bỏng nơi cổ cô vẫn còn.
Cô vừa bước qua ranh giới của sự phản bội, và cô không biết liệu mình có thể quay lại hay không.