tình yêu trong vùng cấm

Chương 6: Nụ Hôn Bất Chợt: Lằn Ranh Phá Vỡ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau sự cố suýt bị bắt gặp trong văn phòng, Kim Ngân và Trần Thiếu Minh cố gắng tạo ra một khoảng cách cứng rắn hơn bao giờ hết. Cô chuyên nghiệp gấp đôi, anh lạnh lùng gấp ba. Cả hai đều sợ hãi sự bùng nổ không thể cứu vãn.

Nhưng cuộc đời không cho phép họ yên ổn.

Một buổi chiều muộn, một cuộc họp quan trọng bị hủy bỏ vào phút chót. Thiếu Minh, người đã chuẩn bị suốt đêm, cảm thấy bực bội tột độ. Anh khóa trái cửa văn phòng, không muốn gặp ai, kể cả hôn thê.

“Chuẩn bị cho tôi bản tóm tắt hợp đồng B. Tôi cần xem lại từng con số,” anh ra lệnh, giọng đầy căng thẳng.

Kim Ngân biết đây là cách anh giải tỏa áp lực. Cô im lặng làm việc. Văn phòng rộng lớn trở nên im ắng đến ngột ngạt.

Khi Kim Ngân đặt tập tài liệu đã được tóm tắt lên bàn, Thiếu Minh đang đứng bên cửa sổ, nhìn xuống thành phố. Hoàng hôn rực rỡ chiếu vào, khiến bóng lưng anh trở nên mạnh mẽ và kiên định nhưng cũng đầy mệt mỏi.

“Tổng giám đốc, đây là bản tóm tắt theo yêu cầu. Anh nên nghỉ ngơi một chút,” Kim Ngân nói.

Thiếu Minh không quay lại. “Nghỉ ngơi? Cô nghĩ mọi chuyện dễ dàng như vậy sao?”

“Tôi không nghĩ mọi chuyện dễ dàng. Nhưng tôi tin anh luôn có sự kiểm soát.”

Anh đột ngột xoay người lại, ánh mắt hổ phách nhìn cô như muốn thiêu đốt. “Kiểm soát?” Anh cười gằn. “Cô nghĩ tôi đang kiểm soát được gì? Công ty? Cô Vân An? Hay… chính bản thân tôi?”

Anh bước nhanh về phía cô, mỗi bước chân đều mang theo sự nguy hiểm và khao khát bị dồn nén.

Kim Ngân đứng yên. Cô biết mình nên lùi lại, nhưng chân cô dường như bị đóng đinh. Cô cảm nhận được sự tuyệt vọng ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng của anh.

Anh đứng trước mặt cô. Khoảng cách giữa họ đã gần đến mức không còn là khoảng cách làm việc nữa.

“Mỗi khi nhìn thấy cô, tôi muốn xé toạc cái vỏ bọc này ra. Cô là một sự cám dỗ không ngừng nghỉ. Cô là lý do duy nhất khiến tôi mất kiểm soát,” anh gầm lên, giọng anh trầm đục, như một lời thú tội đau khổ.

Anh đưa tay lên, không phải để chạm vào cô, mà là để giật mạnh chiếc cà vạt trên cổ mình. Chiếc cà vạt bị nới lỏng, giống như sự kiềm chế cuối cùng của anh vừa bị bẻ gãy.

Kim Ngân hít một hơi sâu. “Anh không nên nói những điều này.”

“Tại sao không? Cô có dám nhìn thẳng vào mắt tôi và nói rằng cô không cảm thấy điều đó không?”

Anh ghì chặt vai cô, buộc cô phải ngước nhìn lên. Cơ thể anh dường như rung động vì khao khát.

“Tôi… tôi không thể…”

Cô chưa kịp dứt lời, anh đã cúi xuống.

Nụ hôn đến như một cơn bão. Lần này, nó không còn là sự dịu dàng dưới mưa, mà là sự giải phóng điên cuồng của dục vọng và nỗi tuyệt vọng bị cấm đoán. Môi anh thô bạo, khẩn cầu, cố gắng chiếm đoạt mọi hơi thở của cô.

Kim Ngân không chống cự. Cô đã chán ghét việc chống cự. Cô vòng tay qua cổ anh, kéo anh lại gần hơn, đáp lại anh bằng tất cả sự nóng bỏng và khao khát mà cô đã chôn giấu. Cô muốn xóa nhòa mọi luật lệ, mọi rào cản.

Thiếu Minh ôm cô thật chặt, như thể sợ cô sẽ tan biến. Anh đẩy cô lùi lại cho đến khi lưng cô chạm vào chiếc tủ đựng hồ sơ lạnh lẽo. Anh di chuyển môi xuống cổ cô, để lại những nụ hôn cháy bỏng và chiếm hữu, không còn màng đến việc ai có thể nhìn thấy.

Họ hôn nhau trong sự điên cuồng. Mùi cà phê, giấy tờ và mùi hương đặc trưng của văn phòng giờ đây được thay thế bằng mùi hương hoang dã của cơ thể họ.

Sau một khoảnh khắc dài, đầy mãnh liệt và tội lỗi, Thiếu Minh đột ngột buông cô ra.

Anh lùi lại hai bước, thở dốc, mái tóc rối bời, chiếc áo sơ mi nhăn nhúm. Khuôn mặt anh đỏ bừng vì ham muốn, nhưng ánh mắt anh lại tràn ngập sự hối hận và tự trách.

Kim Ngân đứng dựa vào tủ, đôi môi sưng đỏ, hơi thở không đều. Cô biết, lằn ranh đã bị phá vỡ. Không còn đường lui.

Thiếu Minh không nói một lời. Anh đi thẳng đến bàn làm việc, lấy chìa khóa xe, rồi nhìn cô với ánh mắt phức tạp: vừa giận dữ vì đã thất bại trong việc kiểm soát bản thân, vừa thèm khát sự gần gũi vừa có được.

“Cô về đi,” anh nói, giọng anh khàn đặc. “Hãy quên chuyện này đi.”

“Quên?” Kim Ngân ngước nhìn anh, nụ cười nửa vời hiện trên môi cô, pha trộn giữa sự đau đớn và thách thức. “Anh đang yêu cầu tôi quên đi nụ hôn của CEO sắp cưới và trợ lý của anh sao, thưa Tổng giám đốc?”

Ánh mắt anh tối sầm lại. Anh biết cô sẽ không quên. Cô sẽ dùng nó để nhắc nhở anh về tội lỗi của họ.

Thiếu Minh không đáp. Anh chỉ gật đầu một cái chấp nhận cay đắng, rồi quay người, bước ra khỏi văn phòng, bỏ lại Kim Ngân một mình trong không gian vẫn còn vương vấn hơi thở của họ.

Khi cánh cửa đóng lại, Kim Ngân chạm tay lên môi. Nó vẫn còn nóng, còn ẩm ướt. Cô đã biết trước kết cục này sẽ đau đớn, nhưng cô vẫn không thể ngăn mình.

Cô yêu sự cấm đoán này. Cô yêu sự mất kiểm soát của người đàn ông hoàn hảo kia.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×