Mối quan hệ chính thức trở thành một bí mật nguy hiểm được che đậy hoàn hảo. Ban ngày, Kim Ngân là trợ lý lạnh lùng, luôn đi sau Trần Thiếu Minh một bước chân. Ban đêm, cô chờ đợi một tin nhắn duy nhất, một mật mã để bước vào vùng cấm của anh.
Hai tuần trôi qua trong sự kìm nén căng thẳng. Cả hai đều bận rộn với dự án mới. Thiếu Minh thường xuyên phải làm việc muộn, và vị hôn thê Vân An cũng thường xuyên ghé qua, mang theo cà phê và những lời nhắc nhở ngọt ngào về tương lai. Sự xuất hiện của Vân An càng làm tăng thêm cảm giác tội lỗi và sự hồi hộp cấm đoán của những cuộc gặp gỡ bí mật.
Đúng 10 giờ 30 phút tối thứ Năm, khi Thiếu Minh vừa tiễn Vân An ra về và đảm bảo mọi nhân viên đã rời khỏi tòa nhà, Kim Ngân nhận được tin nhắn từ số điện thoại riêng của anh:
"Tôi có việc cần giải quyết. Khách sạn L. Phòng 2806. Nửa đêm."
Đó là một mệnh lệnh. Cô biết rõ ý nghĩa của nó. Không có lời hỏi han, không có sự lãng mạn. Chỉ là nhu cầu thể xác thuần túy và sự chiếm hữu được giấu kín.
Kim Ngân về nhà, thay quần áo. Cô chọn một chiếc váy lụa đen mỏng, không có khóa kéo, dễ dàng cởi bỏ, như một sự ngầm đồng ý với luật lệ của anh. Cô đi xe đến khách sạn L. – một địa điểm sang trọng và kín đáo, nơi cô chắc chắn sẽ không gặp người quen.
Sự hồi hộp khiến cô thở gấp khi bước vào thang máy, bấm số 28. Cô cảm thấy mình như một điệp viên đang thực hiện nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ này lại là cám dỗ lớn nhất đời cô.
Kim Ngân đứng trước cửa phòng 2806. Cô gõ cửa hai lần, theo quy tắc.
Cánh cửa mở ra. Thiếu Minh đứng đó. Anh chỉ mặc quần dài đen, để trần phần thân trên. Mái tóc anh vẫn còn hơi ẩm, có lẽ anh vừa tắm xong. Anh nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng, không che giấu, hoàn toàn khác biệt với ánh mắt CEO nơi văn phòng.
“Vào đi,” anh nói, giọng anh trầm khàn.
Kim Ngân bước vào. Căn phòng sang trọng, ánh đèn vàng dịu nhẹ, rèm cửa dày kín mít. Không gian này hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, là nơi duy nhất họ có thể tự do là chính mình.
“Tôi đã nghĩ anh sẽ hủy cuộc hẹn,” Kim Ngân nói khẽ, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh.
Thiếu Minh đóng cửa lại, tiếng "cạch" nhỏ của ổ khóa vang lên, niêm phong bí mật của họ. Anh tiến đến, không nói lời nào.
“Hủy bỏ?” Anh cười khẽ, một nụ cười nguy hiểm. Anh đưa tay lên, chạm vào cổ cô, ngón cái anh lướt nhẹ trên xương quai xanh. “Cô không biết tôi đã phải kìm nén cảm xúc muốn xé rách chiếc váy công sở của cô suốt hai tuần qua như thế nào sao?”
Anh kéo cô lại, hơi thở anh nóng bỏng phả vào tai cô. “Cô nghĩ cô có thể ngồi trước mặt tôi mỗi ngày, với đôi môi đã hôn tôi, và tôi có thể bình thường sao?”
Anh không chờ đợi câu trả lời. Anh cúi xuống, và nụ hôn đến, đầy khát khao và trừng phạt.
Nụ hôn này không vội vã như trong văn phòng, nhưng lại mạnh mẽ và chiếm hữu hơn nhiều. Anh đẩy cô lùi lại cho đến khi lưng cô chạm vào tường. Anh dùng một tay giữ chặt gáy cô, tay còn lại quàng qua eo, kéo cơ thể cô áp sát vào cơ thể rắn chắc của anh.
Kim Ngân đáp lại bằng tất cả sự khao khát bị kìm nén. Cô biết anh đang trừng phạt cô vì đã khiến anh mất đi sự kiểm soát, nhưng cô lại yêu thích sự chiếm hữu này.
Anh đột ngột bế cô lên. Kim Ngân vòng chân qua eo anh theo bản năng, và Thiếu Minh mang cô đến chiếc giường lớn.
Anh nhìn cô, ánh mắt anh sâu thẳm như hổ phách đốt cháy, lướt qua mọi đường cong của cô qua lớp vải lụa mỏng.
“Cô có nhớ luật lệ không, Kim Ngân?” anh hỏi, giọng anh khàn như tiếng gầm.
“Chỉ là thể xác… không cảm xúc,” cô thì thầm, dù tim cô đang đập những nhịp đập rối loạn của cả hai thứ đó.
Anh cười thỏa mãn. “Tốt.”
Thiếu Minh kéo chiếc váy lụa của cô lên vai, rồi xé toạc nó ra một cách nhanh chóng và thô bạo. Không cần cởi từng chút một. Hành động này khiêu khích và hoàn toàn phản ánh sự thèm khát mãnh liệt của anh.
Kim Ngân để mặc anh. Khi cô hoàn toàn trần trụi dưới ánh đèn mờ, cô thấy ánh mắt anh sáng rực lên. Anh nhìn cô như thể cô là kho báu anh đã chờ đợi từ lâu.
Anh tự cởi bỏ quần áo của mình một cách vội vã.
Sự gần gũi này là một sự giải thoát khỏi áp lực công việc và trách nhiệm hôn nhân của anh. Anh chiếm lĩnh cô với sự mạnh mẽ, không có sự nhẹ nhàng của tình yêu, mà chỉ có sự cuồng nhiệt của dục vọng.
Thiếu Minh ghé sát tai cô, thì thầm những lời nói khêu gợi và chiếm hữu mà anh không bao giờ dám nói ra ngoài đời. Anh nói về việc cô thuộc về anh, về việc cô là bí mật và niềm đam mê duy nhất anh có thể sở hữu.
Kim Ngân, trong khoảnh khắc của đam mê, lại cảm thấy an toàn một cách kỳ lạ. Trong không gian bí mật này, cô được phép là chính mình, không phải là trợ lý.
Sau cơn bão, cả hai nằm im lặng. Kim Ngân dựa đầu vào cánh tay Thiếu Minh. Anh không ôm cô, nhưng cũng không đẩy cô ra.
“Ngủ đi,” anh nói khẽ, giọng anh mệt mỏi nhưng thỏa mãn.
Kim Ngân biết rõ, khi bình minh lên, cô sẽ phải rời khỏi đây trước khi thế giới thức giấc, trước khi CEO Trần Thiếu Minh trở lại là người đàn ông sắp cưới.
Nhưng trong khoảnh khắc tĩnh lặng nửa đêm này, cô cảm thấy sự ấm áp và gần gũi hiếm hoi của anh, và cô biết, cô đã chính thức lún sâu vào mối quan hệ nguy hiểm này.