tình yêu từ hợp đồng câm lặng

Chương 3: Phản Ứng Dưới Lớp Băng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, giới thượng lưu vẫn chưa hết bàng hoàng về cuộc đối đầu tại buổi tiệc từ thiện. Sự lạnh lùng quyết đoán của Trần Dũng khi bảo vệ người vợ câm lặng đã khiến dư luận chia rẽ. Một mặt, họ kinh sợ quyền lực của Vua Sói. Mặt khác, họ lại tò mò về 'Trần phu nhân' bí ẩn, người có thể khiến Trần Dũng thay đổi quy tắc của chính mình.

Trong thư phòng của Trần Dũng, bầu không khí không hề dễ chịu hơn.

"Ngài Trần," Thư ký Tề báo cáo, ánh mắt đầy lo lắng. "Cổ phiếu của Đông Á bị tấn công bởi một lượng lớn giao dịch bán khống từ một quỹ đầu tư ngoại quốc. Đây là hành động trả đũa trực tiếp của Lệ Băng và Hoàng Thiên. Họ đang cố gắng làm suy yếu vị thế của chúng ta trước cuộc họp hội đồng quản trị sắp tới."

Trần Dũng ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt anh tập trung vào Mỹ An, người đang xem xét các dữ liệu trên máy tính bảng. Cô không hoảng loạn. Cô chỉ cảm nhận được ngọn lửa tức giận đang bùng cháy dưới lớp vỏ bọc bình tĩnh của mình.

Mỹ An viết ra một câu hỏi sắc bén: “Lệ Băng chỉ là một doanh nhân. Cô ta không có đủ vốn để gây ra sự biến động lớn như vậy. Ai đứng sau quỹ đầu tư này?”

Trần Dũng gõ câu trả lời, giọng anh cứng rắn: “Hoàng Thiên. Hắn là một con cáo già trong giới đầu tư. Hắn đang dùng quan hệ để che đậy nguồn vốn. Nhưng mục đích của hắn không phải là tiền. Mục đích của hắn là danh dự.”

"Hoàng Thiên từng là một đối thủ lớn của tôi trong một dự án mua lại quan trọng. Hắn thua cuộc, và hắn không thể quên được. Lệ Băng đang dùng sự tức giận của hắn và sự ghen tuông của cô ta để tấn công chúng ta cùng lúc." Trần Dũng giải thích.

Mỹ An gật đầu, đưa ra giải pháp ngay lập tức: “Chúng ta không thể tấn công trực diện vào nguồn vốn, nó quá phân tán. Chúng ta phải tấn công vào sự mất tập trung của Hoàng Thiên. Anh hãy tung tin giả về việc Đông Á Group sắp mua lại cổ phần của một công ty công nghệ lớn, công ty mà Hoàng Thiên đang muốn thâu tóm từ lâu. Hắn sẽ phân tán tài chính để bảo vệ mục tiêu đó, và chúng ta sẽ có thời gian để ổn định cổ phiếu Đông Á.”

Trần Dũng nhìn cô, sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt anh. Đó là một nước cờ táo bạo và đầy mưu mẹo, không phải là phản ứng phòng thủ mà là phản công chiến lược.

"Cô đang sử dụng điểm yếu của đối thủ để tạo ra lợi thế của mình," Trần Dũng nói, giọng anh có chút hứng thú. "Hợp đồng quy định cô chỉ cần giữ im lặng. Cô đang làm nhiều hơn những gì được yêu cầu."

Mỹ An chỉ nhìn anh. Cô gõ: “Hợp đồng của tôi là bảo vệ gia đình tôi khỏi phá sản. Sự thất bại của anh cũng là sự thất bại của tôi. Tôi đang tự bảo vệ mình.”

Trần Dũng chấp nhận lời giải thích đó. Anh ra lệnh cho Thư ký Tề: "Thực hiện kế hoạch của phu nhân. Ngay lập tức."

Sự Im Lặng Đồng Bộ

Dù chỉ mới hợp tác, Mỹ An và Trần Dũng lại tạo thành một sự ăn ý đáng ngạc nhiên. Trần Dũng là Lửa – mạnh mẽ, quyết đoán, sử dụng quyền lực tuyệt đối. Mỹ An là Băng Giá – tĩnh lặng, quan sát, và chiến lược.

Sau khi kế hoạch của Mỹ An được triển khai, Hoàng Thiên quả nhiên đã chuyển hướng tập trung, lo sợ mất mục tiêu công nghệ đã theo đuổi bấy lâu. Cổ phiếu Đông Á ổn định trở lại.

Trong những ngày tiếp theo, Trần Dũng không còn coi Mỹ An như một bức tượng trang trí nữa. Anh đưa cô vào thư phòng mỗi sáng, chia sẻ thông tin mật về các đối tác và đối thủ của Đông Á. Anh bắt đầu tin tưởng vào trí tuệ ẩn sau sự im lặng của cô.

Một buổi tối, Trần Dũng đang xem lại hồ sơ về vụ tai nạn giao thông của Mỹ An ba năm trước. Anh đã bí mật bắt đầu điều tra, bị thúc đẩy bởi lời nói đầy ẩn ý của Lệ Băng: “Cô ta chỉ dùng anh để che giấu bí mật của mình.”

Hồ sơ cảnh sát cho thấy đó là một tai nạn đơn giản do xe mất lái trong đêm mưa. Nhưng Trần Dũng, với bản năng của Vua Sói, không tin vào sự ngẫu nhiên.

Anh đặt máy tính bảng trước mặt Mỹ An, nơi hiển thị báo cáo y tế về chấn thương của cô.

“Báo cáo y tế cho thấy dây thanh quản của cô không bị tổn thương vĩnh viễn, chỉ bị chấn thương tâm lý. Cô có khả năng nói được, nhưng cô đã chọn cách im lặng. Tại sao?” Trần Dũng gõ.

Đây là lần đầu tiên, Trần Dũng không yêu cầu, mà là hỏi, một câu hỏi vượt ra ngoài giới hạn của hợp đồng.

Mỹ An nhìn chằm chằm vào màn hình, khuôn mặt cô tái đi. Nỗi đau của đêm mưa đó vẫn còn hằn sâu trong tâm trí cô. Cô cầm bút cảm ứng, tay run rẩy.

“Tôi đã thấy một cái gì đó. Một cái gì đó mà tôi không nên thấy. Sau vụ tai nạn, tôi nhận ra mình không còn an toàn. Sự im lặng là cách duy nhất để tôi sống sót và bảo vệ…” Cô dừng lại.

Bảo vệ ai? Hay bảo vệ điều gì?

Trần Dũng không ép buộc. Anh chỉ gõ: “Kẻ tấn công cô có liên quan đến Lệ Băng hay Hoàng Thiên?”

“Không trực tiếp,” Mỹ An viết. “Nhưng Lệ Băng đã cố gắng lợi dụng sự im lặng của tôi để làm tôi suy sụp. Có lẽ cô ta biết về bí mật tôi đang che giấu.”

Trần Dũng thu lại máy tính bảng. "Nếu cô đã thấy một cái gì đó, thì sự im lặng của cô đang bảo vệ một bí mật lớn. Anh sẽ tìm ra nó."

Sự quyết tâm của anh không chỉ vì cô là đồng minh, mà vì anh không thể chịu đựng được việc có một bí mật lớn nằm trong lãnh thổ của mình.

Mũi Tên Độc Từ Quá Khứ

Sự trả đũa của Lệ Băng và Hoàng Thiên không chỉ dừng lại ở mặt trận tài chính. Nó chuyển sang một cuộc tấn công tâm lý tàn độc, nhắm vào vết thương lòng của Mỹ An.

Hoàng Thiên đã tìm ra Hoàng Thịnh, người bạn trai cũ của Mỹ An trước vụ tai nạn, một nhà điêu khắc đầy triển vọng. Hoàng Thịnh bị Lệ Băng gài bẫy một cách tinh vi, khiến anh ta tin rằng Mỹ An đã phản bội anh ta để chạy theo tiền bạc của Trần Dũng.

Một buổi chiều, Mỹ An nhận được một bưu phẩm bí ẩn. Bên trong là một bức ảnh cũ: cô và Hoàng Thịnh mỉm cười dưới ánh nắng rực rỡ, bên cạnh là một bức tượng điêu khắc dở dang. Kèm theo bức ảnh là một mảnh giấy được đánh máy: “Cô đã bán giọng nói và tình yêu của mình cho Trần Dũng. Cô có thể im lặng trước anh ta, nhưng cô không thể im lặng trước sự thật.”

Mỹ An run rẩy. Đó không phải là lời đe dọa. Đó là công kích trực diện vào những ký ức đẹp đẽ duy nhất mà cô còn lưu giữ.

Đúng lúc đó, quản gia Trần gia thông báo Hoàng Thịnh đang đợi cô ở phòng khách.

Mỹ An đi xuống, trái tim cô thắt lại. Hoàng Thịnh đứng đó, ánh mắt anh đầy sự tổn thương và oán giận. Anh không còn là chàng nghệ sĩ hồn nhiên năm xưa. Anh ta gầy gò, đôi mắt mệt mỏi và râu ria lởm chởm.

Anh ta nhìn cô, nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay cô, và bộ trang phục đắt tiền của 'Trần phu nhân'.

"Mỹ An," Hoàng Thịnh nói, giọng anh ta tràn ngập sự cay đắng. "Cô đã bán mình. Cô biết tôi đang gặp rắc rối lớn, nhưng cô lại chọn cách cưới Trần Dũng. Cô đã quên lời hứa của chúng ta sao? Cô đã quên những bức tượng mà chúng ta cùng mơ ước sao?"

Mỹ An không thể nói, nhưng cô cố gắng dùng ánh mắt để truyền tải sự phủ nhận. Cô cầm máy tính bảng, muốn giải thích rằng cô làm tất cả là để cứu vãn gia đình, và rằng Hoàng Thịnh đã bị Lệ Băng lừa.

Nhưng Hoàng Thịnh không cho cô cơ hội. Anh ta giật lấy máy tính bảng.

"Cô không cần phải viết! Sự im lặng của cô nói lên tất cả!" Anh ta ném chiếc máy tính bảng xuống sàn. "Cô là một kẻ hèn nhát. Cô câm lặng để che giấu sự thật rằng cô đã từ bỏ tôi và những lý tưởng của chúng ta. Trần Dũng có thể mua được sự im lặng của cô, nhưng không thể mua được lòng tự trọng của cô!"

Anh ta quay lưng bỏ đi, bỏ lại Mỹ An đứng đó, hoàn toàn suy sụp. Lần đầu tiên kể từ khi bước chân vào Trần gia, cô khóc. Nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, rơi xuống sàn nhà cẩm thạch lạnh lẽo.

Trần Dũng và Giới Hạn Của Lửa

Trần Dũng trở về nhà và thấy căn biệt thự yên tĩnh một cách bất thường. Anh đi vào phòng khách và thấy Mỹ An đang quỳ gối trên sàn, nhặt chiếc máy tính bảng bị vỡ. Cô cố gắng lau khô nước mắt một cách vô vọng.

Anh dừng lại. Sự kiêu hãnh và lạnh lùng của cô đã sụp đổ. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô yếu đuối.

Trần Dũng không hỏi chuyện gì đã xảy ra. Anh chỉ nhìn vào vết nứt trên màn hình, rồi nhìn lên khuôn mặt đỏ hoe của cô. Anh hiểu rằng, kẻ thù đã vượt qua giới hạn bằng cách tấn công vào cảm xúc của cô.

Anh bước đến, quỳ xuống bên cạnh cô, hành động hoàn toàn không phù hợp với hình ảnh Vua Sói quyền lực của anh. Anh nhẹ nhàng lấy chiếc máy tính bảng khỏi tay cô và đặt nó sang một bên.

"Ai đã làm điều này?" Giọng Trần Dũng trầm và nguy hiểm.

Mỹ An không gõ. Cô run rẩy, đưa tay lên cổ họng, cố gắng phát ra một âm thanh nào đó nhưng không thành công. Cô chỉ lắc đầu, không muốn Trần Dũng can thiệp vào chuyện này vì sợ nó sẽ làm tổn thương Hoàng Thịnh hơn.

Trần Dũng ôm cô vào lòng. Đó không phải là một cái ôm lãng mạn, mà là một hành động bảo vệ bản năng, một hành động giữ chặt đồng minh của mình. Anh cảm nhận được sự run rẩy trong cơ thể cô.

"Anh không quan tâm anh ta là ai," Trần Dũng nói, giọng anh giờ đây mang một chút tức giận bị kìm nén. "Anh chỉ quan tâm đến một điều: an toàn của cô. Cô là vợ tôi theo hợp đồng. Cô là đồng minh của tôi trong cuộc chiến này. Bất cứ ai chạm vào cô, dù chỉ là một sợi tóc, đều phải trả giá."

Mỹ An gõ nhẹ lên lưng anh, một cử chỉ cầu xin. Cô muốn anh dừng lại.

Anh hiểu. Anh biết cô đang cố gắng bảo vệ Hoàng Thịnh. Anh không muốn cô cảm thấy mình phải hy sinh thêm bất cứ điều gì nữa.

Trần Dũng đứng dậy, khuôn mặt anh trở lại vẻ lạnh lùng quen thuộc, nhưng sâu thẳm trong mắt anh là sự quyết tâm mãnh liệt.

Anh ra lệnh cho Thư ký Tề: "Tìm Hoàng Thịnh. Đưa anh ta rời khỏi thành phố ngay lập tức. Sắp xếp cho anh ta một công việc điêu khắc ở nước ngoài với điều kiện anh ta không bao giờ được phép quay lại.

Đừng để anh ta tiếp xúc với bất kỳ ai, đặc biệt là Lệ Băng và Hoàng Thiên. Anh ta không phải là kẻ thù của chúng ta, nhưng anh ta là một mồi nhử nguy hiểm."

Sau đó, anh quay sang Mỹ An, đưa cho cô một chiếc máy tính bảng mới.

"Đừng để cảm xúc làm ảnh hưởng đến chiến lược của chúng ta. Lệ Băng muốn cô sụp đổ. Hoàng Thiên muốn thấy tôi thất bại. Chúng ta sẽ làm cho chúng phải hối hận vì đã dám xen vào cuộc hôn nhân này."

Lời Thề Đồng Minh Tuyệt Đối

Trần Dũng đã dùng quyền lực tuyệt đối của mình để xóa bỏ Hoàng Thịnh khỏi tầm ảnh hưởng của Lệ Băng và Hoàng Thiên, một hành động vừa tàn nhẫn vừa nhân từ.

Anh đã bảo vệ Mỹ An khỏi nỗi đau quá khứ mà không yêu cầu một lời cảm ơn nào.

Trong thư phòng tối tăm, Mỹ An lấy lại sự bình tĩnh. Cô cảm thấy biết ơn sâu sắc, nhưng cô biết ơn không phải vì anh là 'chồng', mà vì anh là đồng minh.

Mỹ An gõ: “Cảm ơn anh. Tôi đã sai khi để cảm xúc chi phối. Bây giờ, tôi sẽ tập trung. Chúng ta sẽ tấn công Lệ Băng và Hoàng Thiên. Nhưng tôi muốn biết sự thật về vụ tai nạn.”

Trần Dũng gõ: “Đó là ưu tiên của tôi. Anh đã tìm thấy một số điều bất thường trong báo cáo cảnh sát. Có vẻ như hồ sơ đã bị làm giả. Vết lốp xe tại hiện trường không khớp với chiếc xe của cô. Có một chiếc xe khác đã có mặt tại đó.”

Anh đưa ra một suy luận táo bạo: “Vụ tai nạn không phải là ngẫu nhiên. Cô đã thấy một cái gì đó. Kẻ tấn công cô đã cố ý phong tỏa giọng nói của cô, không phải để hủy hoại, mà để giữ bí mật. Và Lệ Băng, Hoàng Thiên chỉ là những kẻ được thuê để kiểm tra xem cô có còn im lặng hay không.”

Trần Dũng nhìn thẳng vào Mỹ An, ánh mắt anh chứa đựng sự nghiêm túc tuyệt đối. "Chúng ta không chỉ đang chống lại một đối thủ cạnh tranh.

Chúng ta đang chống lại một âm mưu. Cô sẵn lòng cùng tôi làm sáng tỏ nó chứ? Điều này sẽ rất nguy hiểm."

Mỹ An nhìn anh. Cô không gõ, cô chỉ gật đầu một cách dứt khoát.

Cô tiến đến bên bàn làm việc của anh, lấy chiếc bút dạ quang và viết lên tấm bảng trắng (nơi họ thường lập kế hoạch):

Mỹ An: Bí Mật + Trần Dũng: Quyền Lực = Sự Thật

Dòng chữ mạnh mẽ đó là lời tuyên bố không lời của cô. Sự im lặng của cô giờ đây không còn là dấu hiệu của chấn thương, mà là biểu tượng của ý chí sắt đá.

Trần Dũng nhìn dòng chữ, rồi nhìn cô. Anh mỉm cười.

"Được rồi, đồng minh. Hãy để chúng ta bắt đầu săn lùng những con cáo già này. Từ giờ phút này, hợp đồng hôn nhân không còn giá trị. Chúng ta là một đội. Anh sẽ là lá chắn, và cô sẽ là mũi tên của anh."

Sự lạnh lùng của hợp đồng đã tan chảy, thay vào đó là sự tin tưởng tuyệt đối và sự ăn ý chiến lược. Băng giá và Lửa đã hòa quyện vào nhau, sẵn sàng cho cuộc chiến chống lại những kẻ đã đẩy Mỹ An vào bóng tối suốt ba năm qua.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×