Hồi 1: Bộ Não Thứ Hai và Quy Tắc Mới
Kể từ đêm Mỹ An lấy lại được sự bình tĩnh và tuyên bố "Mỹ An: Bí Mật + Trần Dũng: Quyền Lực = Sự Thật", thư phòng của Trần Dũng đã biến thành một trung tâm tình báo. Sự lạnh lẽo của căn phòng vẫn còn đó, nhưng nó được thay thế bằng sự căng thẳng và tập trung cao độ của hai con người.
Trần Dũng không chỉ chia sẻ thông tin mà còn chia sẻ không gian cá nhân. Anh đặt một bàn làm việc phụ đối diện bàn của mình, nơi Mỹ An có thể trải rộng các bản đồ tư duy, hồ sơ cũ, và các báo cáo tài chính. Họ làm việc trong sự im lặng gần như tuyệt đối, chỉ giao tiếp bằng những cái chạm mắt, cử chỉ tay, và các dòng chữ ngắn gọn trên máy tính bảng.
Mỹ An, với tài năng nghệ thuật và khả năng quan sát sắc bén, đảm nhận vai trò phân tích dữ liệu. Cô không chỉ đọc con số; cô phác họa chúng.
Trần Dũng đặt trước mặt cô một bản sao chụp mờ của báo cáo cảnh sát về vụ tai nạn. “Anh cần em mô tả đêm đó bằng mọi chi tiết em có thể nhớ. Không cần lời nói. Hãy dùng màu sắc.”
Mỹ An cầm bút, không phải bút cảm ứng, mà là chì than. Cô vẽ lên một tờ giấy đen. Cô phác họa ánh đèn pha chói lòa, màu đỏ của máu, và màu xám của đường nhựa ướt mưa. Điều đáng chú ý nhất là một vệt màu vàng cam xuất hiện ở góc bức tranh – màu của một chiếc đèn xi nhan bị vỡ, không thuộc về xe của cô.
Cô gõ: “Tôi nhớ chiếc xe đó rất lớn, không phải xe nhỏ. Nó không va chạm trực tiếp mà ép xe tôi. Đèn xi nhan vỡ, có mùi thuốc lá thoang thoảng từ cửa sổ mở của xe đó.”
Trần Dũng nhíu mày. Thuốc lá. Một chi tiết rất cá nhân. Anh lập tức ra lệnh cho Thư ký Tề điều tra danh sách nhân viên cấp cao và đối tác có thói quen hút thuốc lá nặng, sở hữu xe SUV lớn màu tối và có lịch sử sửa chữa xe đáng ngờ ba năm trước.
Sự đồng bộ của họ trở nên hoàn hảo. Khi Trần Dũng đang phân tích dữ liệu bán khống của Hoàng Thiên, Mỹ An đã gõ một dòng: “Anh đang lãng phí thời gian với Hoàng Thiên. Hắn chỉ là bù nhìn. Kẻ đứng sau âm mưu của tôi sẽ là người hưởng lợi từ việc gia tộc tôi suy tàn, nhưng cũng là người không muốn Đông Á Group bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến này.”
Trần Dũng nhìn cô, ánh mắt anh lóe lên sự kinh ngạc. Mỹ An không chỉ nhìn thấy mối quan hệ cá nhân; cô nhìn thấy toàn bộ hệ thống đang vận hành.
Anh gõ trả lời: “Ý em là kẻ đó là một thành viên nội bộ của Đông Á?”
Mỹ An gật đầu chậm rãi. “Người biết rõ quy tắc và có đủ quyền lực để thay đổi hồ sơ cảnh sát.”
Hồi 2: Dấu Vết Đầu Tiên: Ông Phong
Hai ngày sau, Thư ký Tề mang về một tập hồ sơ mới, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ căng thẳng.
"Ngài Trần, chúng tôi đã lọc ra một danh sách. Chỉ có ba người khớp với các tiêu chí: sở hữu SUV lớn, có thói quen hút thuốc nặng, và có lịch sử sửa chữa lớn ba năm trước."
Tề đặt tập hồ sơ lên bàn. Trần Dũng và Mỹ An cùng nhau đọc. Hai cái tên đầu tiên là những đối thủ bên ngoài đã bị loại trừ. Cái tên thứ ba khiến Trần Dũng bất động: Ông Phong.
Ông Phong (Phong Kỳ An), 60 tuổi, Phó Chủ tịch Hội đồng Quản trị Đông Á Group. Một người được coi là trung thành tuyệt đối với Trần gia, là cố vấn kinh doanh cho cha của Trần Dũng trong hơn hai mươi năm.
"Không thể nào," Trần Dũng lẩm bẩm, âm thanh nhỏ đến mức Mỹ An phải căng tai mới nghe được. "Ông ta là người tôi tin tưởng nhất sau Thư ký Tề."
Ông Phong là Bức Tường của Đông Á, người luôn đứng vững trong mọi cuộc khủng hoảng. Nếu Ông Phong là kẻ phản bội, thì cả hệ thống Đông Á đều đang lung lay.
Thư ký Tề giải thích: "Ba năm trước, chiếc SUV hạng sang của Ông Phong đã được sửa chữa gấp rút tại một gara cá nhân. Lý do khai báo là 'tai nạn nhỏ do tránh chó trên đường cao tốc'. Nhưng điều đáng ngờ là, Ông Phong đã thanh toán toàn bộ chi phí bằng tiền mặt và yêu cầu tháo dỡ hoàn toàn bộ đèn xi nhan bên phải và thay thế bằng hàng mới nhập khẩu, dù vết nứt không lớn."
Mỹ An dùng bút dạ quang gạch dưới từ "xi nhan bên phải". Cô đã nhớ rất rõ màu vàng cam bị vỡ đó.
Cô cầm bút, viết lên một tờ giấy khác, giọng cô đầy nghiêm trọng: “Ông ta không chỉ muốn hủy hoại tôi. Ông ta muốn tiêu diệt Hoàng Gia (gia tộc tôi). Ông ta cần Hoàng Gia sụp đổ để mua lại tài sản giá rẻ và làm suy yếu vị thế của cha tôi trong Đông Á. Anh, tôi nghĩ, chỉ là nước cờ tiếp theo.”
Trần Dũng hiểu. Vụ tai nạn của Mỹ An là một phần của chiến lược lớn nhằm làm suy yếu Trần gia từ bên trong.
"Lệ Băng và Hoàng Thiên chỉ là quân cờ nhỏ. Ông Phong mới là người điều khiển bóng tối," Trần Dũng kết luận. Anh đứng dậy, sự tức giận ẩn dưới vẻ ngoài điềm tĩnh khiến cả căn phòng trở nên lạnh lẽo.
"Nếu Ông Phong là kẻ tấn công, chúng ta không thể hành động. Ông ta có quá nhiều đồng minh trong Hội đồng. Chúng ta cần một bằng chứng không thể chối cãi. Một bằng chứng từ quá khứ."
Hồi 3: Phép Thử Lòng Tin Trên Bàn Tiệc
Để xác nhận nghi ngờ, Trần Dũng quyết định sử dụng chiêu trò yêu thích của Ông Phong: Bữa tối quyền lực.
"Ngày mai, anh sẽ tổ chức một bữa tối thân mật. Chỉ có ba người: anh, em, và Ông Phong," Trần Dũng gõ, nhìn Mỹ An. "Anh sẽ để em dẫn dắt. Em cần phải làm cho ông ta nghĩ rằng em nhớ ra điều gì đó, nhưng không thể nói ra. Ông ta sẽ tự tiết lộ bí mật của mình."
Mỹ An nhíu mày. Cô biết đây là một rủi ro cực lớn. Nếu Ông Phong là kẻ tấn công, việc đối diện với cô có thể khiến ông ta hoảng sợ và hành động liều lĩnh ngay lập tức. Nhưng đây là cơ hội duy nhất.
Cô gõ: “Anh phải hứa sẽ không can thiệp. Tôi sẽ dùng ký ức thị giác để gợi lại đêm đó. Tôi cần anh đảm bảo căn phòng được gắn thiết bị ghi âm và giám sát. Không một cử chỉ nào được bỏ sót.”
Trần Dũng gật đầu. "Toàn bộ căn phòng sẽ là tai mắt của chúng ta. Anh sẽ chỉ là khán giả của em."
Tối hôm sau, biệt thự chìm trong ánh nến và sự căng thẳng. Mỹ An mặc một chiếc đầm nhung đen, một sự lựa chọn trang phục gợi nhớ đến màu sắc của bóng đêm. Cô đeo một chiếc vòng cổ kim cương đơn giản – quà cưới của Trần Dũng – như một biểu tượng của sự hợp nhất không thể phá vỡ.
Ông Phong đến, mang theo vẻ ngoài hiền lành, trung hậu như mọi khi. Ông ta chào Trần Dũng với sự tôn kính, nhưng khi nhìn thấy Mỹ An, ánh mắt ông ta thoáng qua một tia khó chịu, sau đó nhanh chóng che giấu bằng một nụ cười ấm áp giả tạo.
"Ôi, Trần phu nhân. Thật vinh dự được dùng bữa tối thân mật như thế này. Phu nhân ngày càng xinh đẹp, dù có vẻ hơi gầy đi chút ít." Ông Phong nói, giọng ông ta êm ái, như một người cha.
Trần Dũng giữ im lặng, chỉ mời Ông Phong ngồi. Mỹ An cũng không gõ lên máy tính bảng. Cô nhìn Ông Phong, duy trì một nụ cười lịch sự nhưng ánh mắt cô hoàn toàn trống rỗng, như một tấm gương không phản chiếu.
Hồi 4: Ký Ức Thị Giác và Chiếc Nhẫn
Trong suốt bữa tối, Ông Phong liên tục thao túng cuộc trò chuyện, cố gắng thăm dò Mỹ An.
"Ngài Trần, tôi nghe nói phu nhân đang làm dự án nghệ thuật. Tôi rất ngưỡng mộ tài năng hội họa của phu nhân. Dù không thể nói chuyện, nhưng nghệ thuật là thứ ngôn ngữ không cần âm thanh, phải không?" Ông Phong cười lớn, cố tình nhấn mạnh vào sự câm lặng của cô.
Trần Dũng nhấp một ngụm rượu, giọng anh hờ hững: "Mỹ An là người truyền cảm hứng cho tôi. Cô ấy nhìn thấy những điều mà chúng ta, những người quá ồn ào, không thể thấy."
Mỹ An giữ ánh mắt mình dán chặt vào Ông Phong. Cô không nhìn khuôn mặt, mà nhìn vào những chi tiết nhỏ. Đôi tay, chiếc đồng hồ, và một vật gì đó trên ngón tay ông ta.
Đột nhiên, ký ức ùa về. Đêm mưa, khi chiếc xe của cô bị đẩy ra khỏi đường, trong ánh đèn pha chói lòa và khoảnh khắc va chạm, cô đã nhìn thấy một chiếc nhẫn vàng khối lớn trên ngón tay của người lái xe đang cố gắng mở cửa kính để nhìn. Chiếc nhẫn có khắc một ký hiệu tinh xảo.
Mỹ An đột ngột đặt dao nĩa xuống, tạo ra một tiếng động nhỏ. Cô dùng ngón tay thon dài chỉ vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của Ông Phong.
Đó là một chiếc nhẫn gia huy bằng vàng trắng được khắc tinh xảo.
Mỹ An viết nhanh lên một tờ giấy ăn nhỏ, đẩy nó về phía Trần Dũng: “Nhẫn. Ký hiệu Hoa Hồng Đen (Black Rose). Tôi đã thấy nó đêm đó. Hắn đã mở cửa sổ xe và nhìn tôi trước khi bỏ đi.”
Trần Dũng đọc, ánh mắt anh hơi co lại. Anh biết chiếc nhẫn đó. Đó là biểu tượng bí mật của một hội kín cựu thành viên hội đồng quản trị đã nghỉ hưu, một nhóm mà Ông Phong là người đứng đầu.
Mặt Ông Phong lập tức biến sắc, nụ cười giả tạo của ông ta đông cứng lại. Ông ta nhìn Mỹ An, cảm thấy sự tĩnh lặng của cô đang xé toạc lớp mặt nạ của mình.
Ông Phong cố gắng lấy lại quyền kiểm soát, nhìn Mỹ An với ánh mắt khó chịu. "Phu nhân đang chỉ vào nhẫn của tôi sao? Đây là món quà từ cha chồng cô, khi tôi giúp ông ấy ổn định Đông Á 20 năm trước. Phu nhân có ý gì?"
Hồi 5: Lời Kết Tội Bằng Sự Im Lặng
Mỹ An không hề rút lui. Cô đưa tay lên và bắt đầu vẽ trên mặt bàn bằng ngón tay.
Cô vẽ một đường cong của chiếc xe, vị trí của vết móp, và sau đó là hình ảnh chiếc nhẫn trên ngón tay người lái xe. Cô không cần một lời nào để kể lại câu chuyện.
Ông Phong hiểu. Cô không cần giọng nói. Ký ức của cô là lời buộc tội.
Hoảng sợ, Ông Phong mất bình tĩnh, hành động này là điều mà Trần Dũng chờ đợi.
"Ngu ngốc! Cô nghĩ cô là ai mà dám buộc tội tôi?" Ông Phong quát, giọng ông ta không còn sự điềm đạm. Ông ta nhìn Trần Dũng, cố gắng tìm kiếm sự ủng hộ. "Ngài Trần, vợ anh bị chấn thương tâm lý. Cô ấy đang tưởng tượng! Vụ tai nạn đó là do cô ta tự gây ra!"
Trần Dũng cuối cùng cũng lên tiếng, giọng anh lạnh hơn cả băng. "Ông Phong, anh không nghĩ vợ tôi tưởng tượng. Anh tin rằng cô ấy bị chấn thương, và chấn thương đó đã khiến cô ấy nhớ chính xác những chi tiết mà một người khỏe mạnh sẽ bỏ qua."
Trần Dũng đứng dậy, nhìn thẳng vào Ông Phong: "Anh biết chiếc xe của ông đã được sửa chữa gấp rút ba năm trước. Anh biết ông là người duy nhất trong tập đoàn đeo chiếc nhẫn có biểu tượng Hoa Hồng Đen này. Và anh biết, việc gia đình Mỹ An suy tàn đã giúp ông củng cố quyền lực như thế nào. Lệ Băng và Hoàng Thiên chỉ là con rối để kiểm tra xem bí mật của Mỹ An có còn được bảo toàn hay không."
Mỹ An gật đầu, cô đưa tay chạm vào chiếc vòng cổ kim cương, một lời tuyên bố không lời rằng: Bí mật đã bị lộ.
Ông Phong hiểu rằng mình đã bị lừa. Ông ta không thể quay lại.
"Trần Dũng, anh không có bằng chứng pháp lý! Anh không thể làm gì tôi! Tôi là người giữ bí mật của cả gia tộc anh!" Ông Phong hét lên, hoàn toàn mất kiểm soát.
"Anh không cần bằng chứng pháp lý ngay bây giờ," Trần Dũng đáp lại, bình tĩnh đáng sợ. "Anh cần sự xác nhận từ chính miệng ông. Và ông vừa trao nó cho anh. Thư ký Tề."
Thư ký Tề bước vào, đóng sầm cửa lại. "Tất cả cuộc đối thoại đã được ghi âm, thưa ngài. Đặc biệt là lời thú nhận cuối cùng của Ông Phong."
Ông Phong sụp đổ. Ông ta đã bị đánh bại không phải bởi quyền lực tuyệt đối của Trần Dũng, mà bởi trí tuệ tĩnh lặng của Mỹ An.
Trần Dũng nhìn Mỹ An, ánh mắt anh tràn đầy sự tôn trọng.
Anh gõ lên máy tính bảng, đưa cho cô: “Chúng ta đã tìm ra kẻ tấn công của em. Anh đã không can thiệp. Em đã tự chiến đấu và thắng. Anh nợ em một lời giải thích.”
Mỹ An cầm lấy máy tính bảng, viết một dòng duy nhất, một câu hỏi đi sâu vào mối quan hệ của họ: “Âm mưu này đã kết thúc. Hợp đồng của chúng ta cũng đã hoàn thành vai trò của nó. Bây giờ, chúng ta là gì?”
Trần Dũng đọc câu hỏi. Anh nhìn cô, không còn là Vua Sói lạnh lùng, mà là một người đàn ông đối diện với Lòng Tin tuyệt đối.
"Chúng ta đã vượt qua ranh giới của hợp đồng, Mỹ An," Trần Dũng nói, giọng anh trầm và nhẹ. "Chúng ta là một đội đã sống sót qua chiến trường nguy hiểm nhất: Sự phản bội. Từ giờ trở đi, chúng ta không phải là hợp đồng, mà là một nửa của sự thật. Và anh sẽ không để em đi cho đến khi anh tìm thấy công lý tuyệt đối cho em, và cho anh."
Anh nắm lấy tay cô, siết nhẹ. Ngọn lửa của anh và sự tĩnh lặng của cô đã tạo nên một lời hứa mới, không còn là lời thề bằng giấy trắng mực đen, mà là sự gắn kết của những linh hồn bị tổn thương đang tìm kiếm nhau trong bóng tối.