Tổ Chuyên Án Bất Ổn

Chương 10: Vết Sẹo Cũ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không khí trong phòng pháp y đặc quánh lại. Ký hiệu con mắt trên ba vật chứng khác nhau như đang nhìn chằm chằm vào họ, một lời thách thức im lặng. Minh quay sang Cậu Ba, ánh mắt sắc như dao.

“Thiên Nhãn Hội. Cậu biết gì về cái tên đó?”

Cậu Ba giật mình, lảng tránh ánh mắt của Minh. “À… không có gì,” cậu ta lắp bắp. “Chỉ là… một cái tên tôi từng nghe bà tôi kể trong mấy câu chuyện cổ tích về núi rừng thôi. Chắc không liên quan đâu.”

Minh biết cậu ta đang nói dối. Vẻ sợ hãi không thể che giấu trong mắt Cậu Ba cho thấy điều đó. Lần đầu tiên, Minh cảm thấy một bức tường vô hình được dựng lên giữa họ, không phải bởi sự khác biệt trong phương pháp, mà bởi một bí mật mà Cậu Ba không muốn chia sẻ. Sự tin tưởng vừa mới nhen nhóm đã vội vàng lụi tàn.

Cuộc điều tra về “Thiên Nhãn Hội” đi vào ngõ cụt. Không có hồ sơ, không có nhân chứng, không có bất kỳ dữ liệu nào về một tổ chức mang tên đó. Ký hiệu con mắt trở thành một nỗi ám ảnh thầm lặng.

Nhiều tuần trôi qua. Cuộc sống của Tổ Chuyên Án Bất Ổn quay lại với guồng quay tẻ nhạt. Minh vùi đầu vào các báo cáo, Cậu Ba thì chuyên tâm vào việc khám phá ẩm thực và ngủ trên ghế lười. Bức tường vô hình giữa họ ngày một lớn hơn.

Và rồi, một vụ án mới lại xảy ra.

Một vụ hỏa hoạn bùng lên vào lúc nửa đêm tại Viện Lưu trữ Phim ảnh Đà Lạt, một tòa nhà cổ kính chứa hàng ngàn thước phim nhựa và tư liệu quý giá. Ngọn lửa được dập tắt nhanh chóng, nhưng cũng đủ để thiêu rụi một góc phòng bảo quản. Nguyên nhân ban đầu được xác định là do chập điện. Tuy nhiên, một nhân viên bảo vệ lớn tuổi đã không qua khỏi vì ngạt khói.

Khi Minh bước vào hiện trường, một mùi hương quen thuộc đến rợn người xộc vào mũi anh. Mùi khói, mùi hóa chất cháy, và mùi của tro tàn. Nhưng đó không phải là thứ làm anh sững lại. Đó là cách ngọn lửa bùng phát. Nó bắt nguồn từ một điểm duy nhất, lan ra theo một hình quạt kỳ lạ, và tự tắt khi cháy hết một loại hóa chất xúc tác nào đó.

Tâm trí Minh quay cuồng. Anh đã thấy kiểu hỏa hoạn này trước đây.

Năm năm trước, Sài Gòn. Một vụ cháy ở kho lưu trữ hồ sơ của một công ty bất động sản. Mọi thứ cũng được kết luận là do chập điện. Nhưng Minh không tin. Anh và người đồng đội thân nhất, Thắng, đã tìm ra dấu vết của một loại hóa chất đặc biệt. Khi đang kiểm tra lại hiện trường, một mảng trần nhà bị suy yếu do nhiệt đã đổ sập xuống. Minh may mắn thoát được, còn Thắng thì bị thương nặng, phải giải nghệ với một bên chân tàn phế. Kẻ gây án đã không bao giờ bị bắt. Vụ án đó trở thành vết sẹo lớn nhất, nỗi day dứt lớn nhất trong sự nghiệp của Minh.

Anh tin rằng mình đã thất bại vì đã quá tập trung vào các bằng chứng hóa lý mà bỏ qua một chi tiết nhỏ: một lá bài tây K Bích được để lại gần ổ điện, thứ mà anh cho là rác. Mãi sau này anh mới biết, đó là “chữ ký” của một tên tội phạm thông minh chuyên gây án bằng lửa.

Giờ đây, tại Đà Lạt, vết sẹo cũ của anh như đang nhói lên.

Anh trở nên ám ảnh với vụ hỏa hoạn này. Anh gạt tất cả các vụ án khác sang một bên, làm việc ngày đêm, gắt gỏng với tất cả mọi người. Anh tin rằng kẻ gây án ở Sài Gòn đã xuất hiện trở lại.

“Ở đây có mùi của sự tiếc nuối,” Cậu Ba nói khi họ cùng đến hiện trường lần thứ hai. “Không phải sự giận dữ. Mà là nỗi buồn của những thứ bị mất mát.”

“Tôi không cần cảm giác, tôi cần bằng chứng!” Minh quát lên, giọng anh đầy căng thẳng. “Nếu cậu không có gì hữu ích để nói thì làm ơn ngồi im trên cái ghế lười của cậu đi!”

Cậu Ba sững người trước cơn giận của Minh. Cậu thấy được sự đau đớn và ám ảnh trong mắt vị đại úy, nhưng sự gay gắt của anh khiến cậu tổn thương. “Được thôi,” Cậu Ba đáp, giọng lạnh đi. “Sếp cứ đi tìm bằng chứng của sếp đi. Tôi không làm phiền nữa.”

Nói rồi, Cậu Ba quay lưng bỏ đi. Mối quan hệ đối tác của họ chính thức rạn nứt.

Làm việc một mình, Minh càng lao vào như một con thiêu thân. Anh cho người phân tích mẫu tro tàn, so sánh với dữ liệu từ vụ án năm xưa. Và anh đã tìm thấy nó. Dấu vết của hợp chất kali clorat và đường, một hỗn hợp gây cháy có độ trễ kinh điển. Anh đã đúng. Hắn đã ở đây. Cảm giác hả hê xen lẫn cay đắng dâng lên trong anh. Anh đã chứng minh được rằng chỉ có logic và khoa học mới là chân lý.

Anh đang chuẩn bị lên kế hoạch truy bắt dựa trên những đối tượng tình nghi từ vụ án cũ thì điện thoại reo. Là An.

“Đại úy, em tìm thấy thứ này,” giọng cô có chút kỳ lạ. “Nó nằm trong hộp cầu dao điện tổng, nơi được cho là điểm khởi phát của vụ cháy.”

“Là gì vậy?” Minh hỏi, tim đập nhanh.

“Một lá bài?” An ngập ngừng. “Không phải. Nó là một miếng thẻ kim loại mỏng, có vẻ như bị ai đó nhét vào. Nó gần như đã bị cháy chảy, nhưng…”

An im lặng một lúc. “Nhưng dưới kính hiển vi điện tử, em vẫn thấy một thứ. Một ký hiệu được khắc rất sâu. Em đã phục hồi lại hình ảnh.”

Một email ping lên trên máy tính của Minh. Anh mở nó ra.

Trên màn hình là hình ảnh của một miếng kim loại biến dạng vì nhiệt. Và ở trung tâm của nó, đen sì và rõ ràng, là một hình con mắt.

Điện thoại trên tay Minh như hóa đá.

Hắn không phải kẻ thù cũ của anh. Kẻ gây ra vụ cháy này chính là Thiên Nhãn Hội.

Một sự thật cay đắng ập xuống. Cơn ám ảnh về quá khứ đã làm anh mù quáng. Anh đã gạt bỏ người cộng sự duy nhất có thể cho anh một góc nhìn khác, một góc nhìn mà anh đã từng thất bại vì không chịu lắng nghe.

Anh đứng một mình giữa phòng làm việc, xung quanh là những bằng chứng logic. Nhưng lần đầu tiên trong đời, Đại úy Trần Tuấn Minh cảm thấy sự logic của mình chỉ là một chiếc lồng giam chật hẹp.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.