Giả thuyết của Cậu Ba rất hợp lý theo một cách phi lý nào đó: vong hồn chỉ là người dẫn đường, còn hung khí đã được sắp đặt sẵn. Nhưng nó lại mở ra một câu hỏi còn hóc búa hơn.
Ai là hung thủ? Và bằng cách nào kẻ đó có thể gieo vào đầu ông Tuấn một ảo giác cụ thể và sống động đến vậy? Làm thế nào để "ra lệnh" cho một người đàn ông thành đạt, lý trí, tin rằng ông ta đang nhìn thấy một bóng ma?
Minh dành cả buổi sáng hôm sau trong phòng làm việc, cố gắng tìm một lời giải đáp khoa học. Anh gọi cho An.
“Có loại chất độc nào gây ảo giác có định hướng không?” anh hỏi. “Không phải loại gây ảo giác thông thường, mà là loại có thể khiến nạn nhân nhìn thấy một hình ảnh cụ thể, ví dụ như một người đàn ông không có mặt?”
Đầu dây bên kia, An im lặng một lúc để suy nghĩ. “Khó lắm, Đại úy. Các chất gây ảo giác mạnh như LSD hay Psilocybin thường tạo ra những hình ảnh hỗn loạn, dựa trên tiềm thức và nỗi sợ của người dùng, chứ không thể ‘lập trình’ để tạo ra một ảo giác cụ thể cho tất cả mọi người. Hơn nữa, chúng tôi đã xét nghiệm máu của nạn nhân và không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của các chất này.”
“Thôi miên thì sao? Gợi ý sau thôi miên?” Minh đưa ra một giả thuyết khác.
“Cũng khó có khả năng. Nạn nhân không có tiền sử trị liệu tâm lý, và để thực hiện một ca thôi miên sâu đến vậy cần một chuyên gia bậc thầy và sự hợp tác của đối tượng. Không thể thực hiện một cách lén lút được,” An kết luận.
Mọi con đường khoa học lại một lần nữa đi vào ngõ cụt. Minh cảm thấy mình như đang cố gắng dùng một cái thước kẻ để đo một làn khói.
Anh bực bội gác máy, nhìn sang Cậu Ba đang ngồi trên ghế lười, chăm chú đọc một cuốn truyện tranh. “Này,” Minh gọi. “Ngoài vong hồn ra, có thứ gì khác có thể khiến người ta nhìn thấy những thứ không có thật không?”
Cậu Ba lật sang một trang truyện khác, không ngẩng đầu lên. “Nhiều chứ. Bùa chú, ngải, hoặc các vật phẩm bị ám.”
“Vật phẩm bị ám?”
Lúc này Cậu Ba mới đặt cuốn truyện xuống, vẻ mặt tỏ ra am tường. “Đúng vậy. Một vật có thể được ‘tẩm’ một loại năng lượng hay một ý niệm nào đó. Ví dụ, một kẻ có thù hận có thể dồn hết sự oán giận của mình vào một hòn đá. Người nào cầm phải hòn đá đó có thể sẽ gặp ác mộng, hoặc luôn cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Nó không phải là ma, mà là một dạng ‘tín hiệu’ tâm linh được ghi lại. Giống như USB lưu trữ cảm xúc vậy.”
Minh im lặng. Lời giải thích đó, dù hoang đường, lại là thứ duy nhất có vẻ khớp với tình hình hiện tại. Một ‘USB cảm xúc’ được đặt trong phòng ăn để phát ra ‘tín hiệu’ về hồn ma của bếp trưởng Hùng.
“Đi,” Minh đột ngột đứng dậy. “Chúng ta quay lại nhà hàng.”
Căn phòng VIP vẫn được niêm phong. Lần này, họ không tìm kiếm dấu vân tay hay chất độc. Họ tìm kiếm một vật thể lạ, một thứ “không thuộc về nơi này”. Minh kiểm tra lại từng góc phòng một cách có hệ thống. Cậu Ba thì làm theo cách của mình. Cậu ta đi một vòng, nhắm mắt lại, một tay duỗi ra phía trước như đang dò mìn.
“Ở đây,” Cậu Ba đột ngột dừng lại bên cạnh một chậu hoa lan trang trí ở góc phòng. “Cảm giác khó chịu nhất phát ra từ đây.”
Minh bước tới. Đó là một chậu hoa lan hồ điệp rất đẹp, không có gì đáng ngờ. Anh cẩn thận nhấc chậu hoa lên. Không có gì bên dưới. Anh kiểm tra lớp sỏi trên bề mặt. Cũng không có gì. Anh định đặt chậu hoa xuống thì một ý nghĩ lóe lên. Anh lật ngược chậu hoa lại.
Và anh thấy nó.
Một miếng kim loại mỏng, hình tròn như đồng xu, được dán chặt vào lỗ thoát nước dưới đáy chậu. Nó có màu đen xỉn, trông rất cũ.
Minh cẩn thận gỡ nó ra, đặt vào một túi zip đựng vật chứng. Anh định cất đi thì Cậu Ba ghé sát vào, đôi mắt nheo lại. “Khoan đã, Đại úy,” cậu ta nói, giọng hơi khác lạ. “Trên miếng kim loại đó… có một ký hiệu.”
Minh nhìn kỹ. Quả thật, trên bề mặt miếng kim loại được khắc một ký hiệu cực kỳ nhỏ và tinh xảo.
Một hình con mắt đơn giản.
Tim Minh như ngừng đập trong một khoảnh khắc. Ký hiệu này… Anh đã thấy nó ở đâu đó rồi. Anh vội vã rút điện thoại ra, mở thư viện ảnh và tìm lại những tấm hình anh đã chụp tại hiện trường vụ án ở Hồ Than Thở. Anh phóng to bức ảnh chụp thân cây thông.
Trên vỏ cây xù xì, có một hình khắc mờ ảo. Cũng là một con mắt. Giống hệt.
“An,” Minh gọi điện thoại ngay lập tức, giọng anh đầy khẩn trương. “Gửi cho tôi hình ảnh chi tiết của cái vỏ kim loại tìm thấy ở Hồ Than Thở.”
Vài giây sau, một email được gửi đến. An đã chụp ảnh vật chứng đó dưới kính hiển vi. Trên bề mặt của cái vỏ kim loại chứa nitơ lỏng đó, cũng có một ký hiệu con mắt được khắc chìm.
Ba vụ án. Hai hiện trường. Một ký hiệu.
Nó không còn là sự trùng hợp nữa. Nó là một chữ ký.
Đêm đó, trong phòng pháp y, không khí nặng nề bao trùm. Minh, Cậu Ba và An đứng quanh một chiếc bàn sáng đèn. Ở giữa bàn là ba tấm ảnh chụp ba vật chứng từ hai vụ án khác nhau: vỏ cây thông, vỏ kim loại chứa nitơ, và miếng kim loại hình đồng xu. Cả ba đều có cùng một ký hiệu con mắt.
“Chúng ta không đối mặt với những kẻ giết người riêng lẻ,” Minh nói, giọng anh trầm và đanh lại. “Chúng ta đang đối mặt với một tổ chức. Một tổ chức vừa có khả năng sử dụng công nghệ cao để tạo ra vũ khí giết người không dấu vết, lại vừa biết cách sử dụng những phương pháp… tâm linh để điều khiển tâm trí nạn nhân.”
Cậu Ba không còn vẻ cợt nhả thường ngày. Cậu ta nhìn chằm chằm vào ký hiệu con mắt, khuôn mặt tái đi. “Thiên Nhãn Hội…” cậu ta lẩm bẩm một cái tên mà cậu ta từng nghe bà mình kể trong những câu chuyện cổ xưa.
“Cậu nói gì?” Minh quay sang hỏi.
“Không có gì,” Cậu Ba lắc đầu, nhưng trong mắt cậu ta ánh lên một nỗi sợ hãi mà Minh chưa từng thấy. “Chỉ là… tôi có cảm giác những chuyện sắp tới sẽ không vui vẻ như một bữa ăn ở chợ đêm nữa đâu.”
Phạm vi của cuộc điều tra đã thay đổi hoàn toàn. Nó không còn là những vụ án riêng lẻ. Nó là cuộc đối đầu với một kẻ thù vô hình, một mạng lưới bí ẩn đang gieo rắc cái chết và sự sợ hãi lên thành phố Đà Lạt.
Và Tổ Chuyên Án Bất Ổn, bằng một cách bất đắc dĩ, lại là những người duy nhất nắm giữ những mảnh ghép đầu tiên của bí mật đó.