Nửa tiếng sau, Đại úy Trần Tuấn Minh đứng dựa vào chiếc xe tuần tra, gương mặt lạnh như tiền và dạ dày thì réo lên vì đói. Ngược lại, "chuyên gia tư vấn" của anh, Cậu Ba Phán, đang vui vẻ ợ một tiếng đầy thỏa mãn, tay vẫn còn cầm que xiên cá viên cuối cùng. Cậu ta đã thực hiện một cuộc càn quét đầy đủ và chi tiết khắp các hàng quán chợ đêm, từ bánh tráng nướng, khoai lang nướng, xiên que, cho đến ly sữa đậu nành nóng và một bịch bánh tiêu. Tất cả đều được thanh toán bởi vị đại úy hình sự đang cố gắng duy trì vẻ mặt bình thản của mình.
“Được rồi,” Cậu Ba nói, vứt cái que tre vào sọt rác. “Năng lượng đã nạp đầy. Dẫn tôi đến hiện trường đi. Vong hồn mà đợi lâu là họ đi ngủ mất đấy.”
Minh không nói một lời, chỉ lẳng lặng mở cửa xe. Anh tự nhủ đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Giải quyết xong vụ này, anh sẽ báo cáo với Sếp Hùng rằng phương pháp này hoàn toàn vô dụng và phản khoa học.
Chiếc xe lăn bánh, rời xa ánh đèn và sự ồn ào của khu trung tâm, tiến vào một con đường nhỏ và vắng vẻ trên một ngọn đồi. Biệt thự An Sương dần hiện ra trong làn sương đêm, giống như một con quái vật cổ xưa đang say ngủ. Căn biệt thự mang đậm kiến trúc Pháp cổ, với những bức tường đá đã ngả màu rêu phong, những ô cửa sổ cao và tối om, cùng một khu vườn rộng lớn nhưng đã bị bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm. Dây thường xuân leo chằng chịt, bám víu vào từng mảng tường như những cánh tay xương xẩu. Không khí xung quanh đặc quánh, tĩnh lặng đến đáng sợ.
“Chà,” Cậu Ba huýt sáo khe khẽ khi bước xuống xe. “Nơi này ‘âm khí’ nặng thật. Bảo sao giá đất ở đây rẻ hơn mấy chỗ khác.”
Minh không quan tâm đến "âm khí", anh chỉ thấy cái lạnh ở đây dường như khắc nghiệt hơn. Anh dẫn Cậu Ba đi qua hàng rào cảnh sát đã được giăng sẵn, tiến vào bên trong. Căn biệt thự lạnh lẽo và đầy bụi, đồ đạc được phủ vải trắng, chỉ riêng phòng thu của nhạc sĩ Dương Đình Trung ở tầng hai là còn nguyên vẹn.
Đó là một căn phòng rộng, được cách âm cẩn thận. Ở trung tâm là một cây đàn dương cầm lớn màu đen bóng. Xung quanh là các thiết bị thu âm hiện đại, giá nhạc, và những bản thảo viết tay vương vãi trên bàn. Mọi thứ đều ngăn nắp một cách kỳ lạ, trừ thi thể đã được đưa đi.
“Đeo găng tay vào và tuyệt đối không chạm vào bất cứ thứ gì,” Minh ra lệnh, giọng anh trở lại vẻ chuyên nghiệp vốn có.
Cậu Ba lờ đi. Cậu ta đi một vòng quanh phòng, vừa đi vừa hít hà không khí. “Mùi gỗ cũ, mùi giấy, và một chút mùi oải hương khô… Chắc là túi thơm khử mùi,” cậu ta lẩm bẩm. Rồi cậu ta dừng lại bên một chiếc ghế bành bọc da. “Cái ghế này ngồi không êm bằng ghế ở quán chè lúc nãy.”
Minh day day thái dương. “Chúng ta đến đây để điều tra một vụ án mạng, không phải để thẩm định nội thất.”
Cậu Ba không đáp, cậu ta rút từ trong túi áo hoodie ra một vật trông như một cái la bàn cũ kỹ, mặt kính đã hơi mờ. Kim la bàn không chỉ về hướng bắc, nó quay tít một cách điên cuồng. “Thấy chưa? ‘Từ trường’ ở đây bất ổn định,” cậu ta tuyên bố một cách đầy tự hào. “Đó là vì cậu đứng gần dàn loa có nam châm cực lớn,” Minh chỉ vào cặp loa thùng ở góc phòng, giọng khô khốc.
Cậu Ba bĩu môi, cất cái la bàn đi rồi lại lượn lờ khắp phòng. Cậu ta nhìn chằm chằm vào những bức tranh treo tường, ngó nghiêng gầm bàn, rồi bất chợt dừng lại trước cây đàn dương cầm. Vẻ tưng tửng trên mặt cậu ta biến mất, thay vào đó là một sự tập trung lạ thường. Đôi mắt cậu ta nhìn vào khoảng không phía trên cây đàn, như thể đang lắng nghe một điều gì đó mà chỉ mình cậu ta nghe thấy.
“Sao vậy?” Minh hỏi, có chút cảnh giác.
“Suỵt…” Cậu Ba giơ một ngón tay lên môi. Cậu ta đứng im như phỗng trong gần một phút, đôi mày khẽ nhíu lại.
Không gian tĩnh lặng đến nỗi Minh có thể nghe thấy tiếng gió rít qua khe cửa sổ. Anh bắt đầu cảm thấy rờn rợn, không phải vì sợ ma, mà vì sự im lặng đột ngột của cái gã lắm mồm kia.
Bất thình lình, Cậu Ba quay phắt lại, vẻ mặt nghiêm trọng ban nãy tan biến, thay vào đó là một vẻ… phẫn nộ xen lẫn thương cảm. “Tôi biết tại sao ông ấy chết rồi,” cậu ta nói, giọng đầy chắc chắn.
Minh khoanh tay trước ngực. “Vậy sao? Hung thủ là ai?”
“Ổng không chết vì ma,” Cậu Ba lắc đầu. “Ổng chết vì nghe phải một bản nhạc dở tệ.”
Minh chớp mắt, không thể tin vào tai mình. “Cậu nói cái gì?”
“Thật mà!” Cậu Ba quả quyết. “Vong hồn của ổng cứ lảng vảng ở đây, không phải vì oán hận, mà vì tức. Ổng nói, ổng chết vì uất ức. Cái bản nhạc mà ổng nghe trước khi chết, có một nốt bị sai. Một nốt nhạc thôi! Nhưng nó phá hỏng cả một kiệt tác. Đối với một nhạc sĩ cầu toàn như ổng, đó là sự tra tấn không thể chịu đựng nổi. Nó làm ổng… tức chết!”
Sự im lặng bao trùm căn phòng. Minh nhìn chằm chằm vào Cậu Ba, cố gắng tìm kiếm một dấu hiệu nào đó cho thấy cậu ta đang nói đùa. Nhưng không, vẻ mặt cậu ta hoàn toàn nghiêm túc.
Một cơn giận dữ và thất vọng trào lên trong lồng ngực Minh. Anh đã phí thời gian và tiền bạc (cho một bữa ăn no nê ở chợ đêm) cho một tên hề. Tức chết vì một nốt nhạc sai? Đây là lời giải thích ngu ngốc nhất anh từng nghe trong suốt sự nghiệp của mình.
“Hết rồi?” Minh hỏi, giọng lạnh như băng. “Đó là kết quả của cậu sau khi ‘kết nối’?”
“Ừm, với lại ổng còn chê cái bóng đèn chùm này hơi nhiều bụi nữa,” Cậu Ba hồn nhiên bổ sung.
“Đủ rồi!” Minh gằn lên. “Đi ra ngoài. Ngay lập tức. Cuộc điều tra của cậu kết thúc ở đây.”
Anh quay lưng lại với Cậu Ba, cảm thấy mình đã phạm một sai lầm khủng khiếp khi nghe lời Sếp Hùng. Anh bước về phía cây đàn, định bụng sẽ tự mình kiểm tra lại mọi thứ một lần cuối trước khi đuổi cổ "nhà ngoại cảm" này về. Ánh mắt anh vô tình lướt qua bản nhạc còn đang dang dở trên giá đàn. Đó là một bản sonata phức tạp, với những dòng ký âm chi chít.
Một nốt nhạc sai...
Thật là vớ vẩn. Anh nghĩ, cố gắng gạt bỏ câu nói lố bịch của Cậu Ba ra khỏi đầu.
Nhưng không hiểu sao, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào bản nhạc, một sự nghi hoặc nhỏ nhoi, phi lý và khó chịu bắt đầu nhen nhóm trong bộ óc vốn chỉ tin vào những điều logic của anh.