"Siêu âm?" Minh lặp lại, từ này vừa lạ vừa quen. Nó không thuộc về thế giới tội phạm học của anh, mà thuộc về lĩnh vực y tế, về những chiếc máy quét trong bệnh viện. "Một sóng âm có thể giết người sao?"
An gật đầu, sự hứng thú chuyên môn lấn át cả vẻ mệt mỏi. "Về lý thuyết là có thể, Đại úy. Không phải siêu âm thông thường, mà là sóng âm ở một tần số cụ thể, với cường độ đủ lớn. Nếu tần số đó cộng hưởng với tần số tự nhiên của các cơ quan nội tạng, ví dụ như tim, nó có thể gây ra những rung động vi mô, dẫn đến rối loạn nhịp tim cấp tính và ngưng tim. Nạn nhân sẽ có mọi triệu chứng của một cơn đột quỵ tự nhiên."
Cô xoay màn hình máy tính về phía Minh, trên đó là một bài báo khoa học tiếng Anh với những biểu đồ phức tạp. "Y học quân sự đã từng nghiên cứu về vũ khí âm thanh. Nó là một loại vũ khí hoàn hảo: vô hình, im lặng, và không để lại dấu vết rõ ràng."
Một luồng điện chạy dọc sống lưng Minh. Vô hình. Im lặng. Không dấu vết. Mọi thứ bắt đầu khớp vào nhau. Cái chết hoàn hảo không phải do ma quỷ, mà do một thứ công nghệ hoàn hảo.
"Cái ‘nốt nhạc sai’ mà Cậu Ba nói đến..." Minh lẩm bẩm, giọng anh có chút không tự nhiên. "Có lẽ cậu ta không nghe thấy nó, mà là ‘cảm nhận’ được nó. Một sự bất thường, một sự tra tấn mà tai thường không thể phát hiện."
Anh phải thừa nhận, dù rất miễn cưỡng, rằng nếu không có cái manh mối phi logic của gã "thầy bói" mê ăn vặt kia, anh sẽ không bao giờ yêu cầu An kiểm tra âm thanh của bản nhạc. Anh sẽ mãi kẹt trong cái vòng luẩn quẩn của một căn phòng khóa trái.
"An, kiểm tra cho tôi danh sách những người có kiến thức chuyên sâu về kỹ thuật âm thanh hoặc vật lý âm học trong vòng quan hệ của nạn nhân," Minh ra lệnh, sự sắc bén của một điều tra viên đã hoàn toàn trở lại. "Bạn học cũ, đồng nghiệp, đối thủ... Bất cứ ai."
Cuộc điều tra giờ đã có hướng đi rõ ràng. Họ không còn đi tìm một bóng ma, mà là một kẻ sát nhân có tri thức.
Danh sách được thu hẹp lại một cách nhanh chóng. Và một cái tên nổi bật lên trên tất cả: Lê Hoàng.
Lê Hoàng, một nhạc sĩ, một nhà sản xuất âm nhạc có tiếng, và cũng là đối thủ không đội trời chung của Dương Đình Trung trong nhiều giải thưởng âm nhạc lớn. Nhưng quan trọng hơn, hồ sơ học vấn của Lê Hoàng cho thấy hắn có bằng Thạc sĩ về Kỹ thuật Âm thanh tại một trường đại học danh tiếng ở Đức. Hắn không chỉ là nhạc sĩ, hắn còn là một chuyên gia về sóng âm.
Khi Minh và hai đồng nghiệp tìm đến studio của Lê Hoàng, hắn đón tiếp họ với một vẻ tự tin, lịch lãm. Hắn bày tỏ sự tiếc thương sâu sắc trước cái chết của một "tài năng lớn" như Dương Đình Trung.
"Tôi và anh Trung tuy có cạnh tranh nhau trong công việc," Lê Hoàng nói, tay vân vê ly rượu vang đỏ, "nhưng tôi luôn ngưỡng mộ tài năng của anh ấy. Cái chết của anh ấy là một mất mát lớn cho nền âm nhạc."
Minh không nói nhiều, anh chỉ lẳng lặng quan sát. Anh để cho Lê Hoàng nói, để cho hắn thể hiện vai diễn của một người vô tội. Chỉ đến khi Lê Hoàng bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn, Minh mới lên tiếng.
"Chúng tôi tìm thấy một thiết bị rất lạ trong phòng thu của nhạc sĩ Dương Đình Trung," Minh nói dối một cách bình thản. "Một cái loa mini, có khả năng phát ra âm thanh ở tần số rất cao. Anh có biết gì về nó không, thưa chuyên gia âm thanh Lê Hoàng?"
Nụ cười trên môi Lê Hoàng hơi cứng lại. "Tôi không hiểu Đại úy đang nói gì."
"Ồ, vậy à?" Minh nhướn mày. "Vậy để tôi nói rõ hơn. Một sóng siêu âm, có tần số chính xác là 25,000 Hertz, được chèn vào một bản sonata chưa hoàn thiện. Đủ để khiến một người đàn ông khỏe mạnh ngưng tim trong vòng chưa đầy một phút."
Ly rượu trên tay Lê Hoàng khẽ run lên. Sắc mặt hắn trắng bệch. Đó là một con số, một chi tiết mà chỉ có kẻ thủ ác mới biết. Sự tự tin của hắn vỡ vụn.
Nửa tiếng sau, trong phòng thẩm vấn, Lê Hoàng đã cúi đầu nhận tội. Vì ghen tị với tài năng của Dương Đình Trung, kẻ mà hắn luôn cho là sẽ ngáng đường mình, hắn đã lên một kế hoạch trả thù hoàn hảo. Trong một lần đến thăm, hắn đã lén đặt một thiết bị phát sóng siêu âm siêu nhỏ, do chính hắn chế tạo, vào sau cây đàn dương cầm. Hắn biết lịch làm việc của Trung, và chỉ cần một cú nhấn nút từ xa trên điện thoại, "vũ khí" sẽ được kích hoạt. Hắn đã lợi dụng chính truyền thuyết ma quái của Biệt thự An Sương để tạo ra một hiện trường không thể giải thích, một cái chết mà hắn tin rằng sẽ mãi mãi là một bí ẩn.
Vụ án được khép lại. "Bóng ma" của Biệt thự An Sương cuối cùng cũng có một lời giải đáp khoa học.
Tối hôm đó, Minh tìm thấy Cậu Ba Phán đang ngồi ở một quán chè nóng gần nhà thờ Con Gà. Cậu ta đang xì xụp một chén chè trôi nước, vẻ mặt đầy khoan khoái.
Minh không nói gì, chỉ lẳng lặng kéo ghế ngồi đối diện. Anh đặt lên bàn một phong bì dày.
Cậu Ba ngừng ăn, liếc nhìn cái phong bì rồi lại nhìn Minh, một nụ cười tinh quái nở trên môi. "Ồ, thù lao à? Tôi tưởng Đại úy nói tôi là đồ lừa đảo vô dụng cơ mà?"
Minh không trả lời câu hỏi đó. Anh chỉ nhìn thẳng vào Cậu Ba. "Tại sao cậu biết?" anh hỏi, giọng trầm xuống. "Tại sao cậu lại nói đó là một ‘nốt nhạc sai’?"
Cậu Ba múc một viên trôi nước, thổi cho nguội bớt rồi mới trả lời. "Tôi không biết. Tôi chỉ... cảm thấy thôi. Khi tôi tập trung, tôi có thể cảm nhận được những thứ ‘sai sai’ trong không khí. Giống như nghe một bản nhạc hay mà có một tiếng muỗi vo ve bên tai vậy, rất khó chịu. Cái âm thanh đó, nó không phải ma, nhưng nó cũng không phải là thứ dành cho người sống. Nó là một sự tra tấn. Tôi chỉ diễn tả lại cái cảm giác đó theo cách của mình thôi."
Minh im lặng. Anh không hoàn toàn hiểu, nhưng anh chấp nhận lời giải thích đó. Anh đứng dậy.
"Cảm ơn," anh nói khẽ, gần như chỉ cho mình anh nghe, rồi quay lưng bước đi.
"Khoan đã, Đại úy!" Cậu Ba gọi với theo.
Minh dừng lại.
"Trong phong bì này đủ tiền để bao tôi ăn hết các món ở Đà Lạt trong một tuần không đấy?"
Minh không quay đầu lại, nhưng một nụ cười hiếm hoi, gần như không thể nhận ra, đã thoáng hiện trên môi anh. Tổ Chuyên Án Bất Ổn, có lẽ, không phải là một ý tưởng quá tồi tệ.