Tổ Chuyên Án Bất Ổn

Chương 6: Tổ Chuyên Án Bất Đắc Dĩ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vụ án mạng tại Biệt thự An Sương được khép lại một cách lặng lẽ, không ồn ào trên mặt báo. Công chúng chỉ biết rằng hung thủ đã bị bắt giữ, còn phương thức gây án tinh vi được giữ kín để tránh gây hoang mang. Tuy nhiên, trong nội bộ của Công an thành phố Đà Lạt, một cơn địa chấn nhỏ đã xảy ra.

Đại úy Trần Tuấn Minh, "lính mới" từ Sài Gòn, đã phá một vụ án được coi là "hồ sơ ma" chỉ trong vòng vài ngày. Không ai biết chính xác anh đã làm thế nào. Họ chỉ thấy kết quả: một kẻ sát nhân thông minh bị vạch mặt, một lời giải thích khoa học cho một hiện tượng siêu nhiên. Các đồng nghiệp nhìn anh với một ánh mắt khác, pha trộn giữa sự nể phục, tò mò và một chút e dè. Họ bắt đầu thì thầm về anh, về bộ óc sắc sảo và những phương pháp điều tra khó lường.

Minh cảm nhận được sự thay đổi đó, nhưng anh không mấy bận tâm. Anh chỉ mong được quay trở lại với công việc bình thường, với những vụ án có dấu vết và chứng cứ rõ ràng. Anh coi vụ Biệt thự An Sương là một ngoại lệ, một sự may mắn điên rồ mà anh không bao giờ muốn lặp lại. Anh đã tự hứa sẽ không bao giờ gọi đến số điện thoại của Lê Văn Phán nữa.

Nhưng Sếp Hùng lại không nghĩ vậy.

"Cậu vào đây, Minh," ông gọi anh vào văn phòng vào một buổi chiều đầy nắng, một điều hiếm hoi ở Đà Lạt.

Trên bàn của vị trưởng phòng là một tập tài liệu được đóng bìa cẩn thận. Ông đẩy nó về phía Minh. "Cậu xem đi."

Minh cầm lên, đọc dòng chữ trên trang bìa: "QUYẾT ĐỊNH THÀNH LẬP TỔ CÔNG TÁC ĐẶC BIỆT."

Anh nhíu mày, lật vào trang trong. Quyết định ghi rõ: Nhằm giải quyết các vụ án phức tạp, có yếu tố đặc thù, khó lý giải bằng phương pháp thông thường, Ban Giám đốc quyết định thành lập Tổ Công tác Đặc biệt, trực thuộc Phòng Cảnh sát Hình sự. Danh sách thành viên bao gồm:

  1. Đại úy Trần Tuấn Minh - Tổ trưởng.

  2. Ông Lê Văn Phán - Chuyên gia tư vấn.

Bàn tay Minh siết chặt tập tài liệu. "Sếp, thế này là sao ạ?"

"Là đúng như những gì cậu đọc đấy," Sếp Hùng ung dung tựa lưng vào ghế. "Tổ Chuyên Án của cậu đã chính thức được thành lập. Từ giờ, cậu và Cậu Ba sẽ chuyên trách những hồ sơ ‘lạnh’ mà chúng ta đang tồn đọng."

"Không!" Minh phản đối gần như ngay lập tức. "Sếp, vụ vừa rồi chỉ là may mắn. Một sự trùng hợp hy hữu. Cậu ta là một kẻ lang thang, một tên hề! Phương pháp của cậu ta không có cơ sở, không có logic. Chúng ta không thể dựa vào những lời phán vớ vẩn để phá án được!"

Sếp Hùng nhìn anh, ánh mắt ông không hề dao động. "May mắn à? Minh, cậu nhìn đi," ông chỉ tay vào cái tủ sắt lớn ở góc phòng. "Trong đó có mười bảy bộ hồ sơ nguội. Mười bảy vụ án trong vòng mười năm qua mà tất cả các điều tra viên giỏi nhất, bao gồm cả tôi, đều phải bó tay. Vụ nào cũng có ‘bóng đen’, vụ nào cũng có ‘tiếng động lạ’, vụ nào cũng có những nhân chứng thề sống thề chết rằng họ đã thấy ma. Logic của cậu, của tôi, của tất cả chúng ta, đã không thể chạm vào chúng."

Ông đứng dậy, giọng trầm xuống. "Tôi không cần cậu tin vào ma quỷ, Minh. Tôi chỉ cần cậu phá được án. Cậu là cái đầu, là lý trí. Còn Cậu Ba, hãy coi nó như một công cụ, một loại máy dò đặc biệt có thể phát hiện ra những thứ mà máy móc của chúng ta không thể. Cậu là người sử dụng công cụ đó. Cậu phân tích, cậu kiểm chứng, và cậu đưa ra kết luận cuối cùng. Đừng để định kiến của cậu cản trở hiệu quả công việc."

Lời nói của Sếp Hùng như một gáo nước lạnh dội vào sự phản kháng của Minh. Anh biết ông nói đúng. Anh ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng anh biết ông nói đúng.

Buổi "tuyển dụng" chính thức diễn ra vào chiều hôm đó, tại địa điểm quen thuộc: một quán cà phê vỉa hè. Lần này, chính Minh là người phải đi mời.

Cậu Ba Phán nghe xong quyết định, vẻ mặt không tỏ ra ngạc nhiên lắm. Cậu ta chỉ khuấy ly cà phê sữa của mình một cách chậm rãi. "Làm việc cho nhà nước à... Nghe cũng oai đấy," cậu ta lẩm bẩm. "Thế lương lậu, chế độ đãi ngộ thế nào?"

"Sẽ có một khoản phụ cấp hàng tháng cho cậu với tư cách là chuyên gia tư vấn," Minh nói, cố gắng giữ giọng điệu chuyên nghiệp.

"Phụ cấp là bao nhiêu?" Cậu Ba hỏi ngay. "Có đủ để tôi ăn sáng phở bò, ăn trưa cơm tấm, ăn tối lẩu gà lá é không? Rồi còn các bữa phụ nữa? Bánh ngọt, trà sữa..."

Minh hít một hơi thật sâu. "Ngoài phụ cấp bằng tiền, mỗi khi phá án tại hiện trường, mọi chi phí ăn uống của cậu sẽ được tính vào công tác phí."

Đôi mắt Cậu Ba sáng lên. "Thật không? Kể cả trà sữa full topping?"

"...Kể cả trà sữa full topping," Minh nghiến răng đáp.

"Thỏa thuận!" Cậu Ba chìa tay ra, một nụ cười rạng rỡ hết cỡ. "Tổ trưởng, từ nay mong được anh chỉ giáo nhiều hơn."

Minh nhìn bàn tay chìa ra trước mặt, miễn cưỡng bắt lấy nó. Cái bắt tay của Cậu Ba không hề yếu ớt, ngược lại còn rất chắc chắn.

Ngày hôm sau, khi Minh bước vào phòng làm việc, anh sững người. Bên cạnh chiếc bàn gỗ nghiêm ngắn của anh là một chiếc ghế lười hình hạt đậu màu cam chóe. Cậu Ba Phán đang ngồi vắt vẻo trên đó, chân gác lên bàn, tay cầm một cuốn tạp chí thời trang, bên cạnh là một ly trà sữa đã uống dở.

"Chào buổi sáng, sếp," cậu ta nói, không thèm ngẩng đầu lên. "Văn phòng mới của chúng ta đấy. Tôi thấy nó hơi thiếu sức sống nên đã tự đầu tư một chút. Sếp thấy sao? Êm ái, sáng tạo, rất phù hợp để ‘kết nối tâm linh’."

Minh đứng chết trân ở cửa, nhìn cái ghế lười màu cam, nhìn gã cộng sự bất đắc dĩ, và nhìn tương lai mờ mịt của mình ở thành phố này.

Tổ Chuyên Án Bất Ổn đã chính thức đi vào hoạt động.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.