Cái vỏ kim loại lạnh ngắt được đưa đến phòng thí nghiệm của An. Kết quả có ngay trong buổi chiều.
"Nitơ lỏng," An nói qua điện thoại, giọng cô đầy kinh ngạc. "Cái vỏ đó là một phần của một bình chứa nitơ lỏng siêu nhỏ, loại dùng trong các phòng thí nghiệm cao cấp hoặc trong phẫu thuật lạnh. Nếu một lượng nhỏ nitơ lỏng được phun vào nước, nó sẽ ngay lập tức làm giảm nhiệt độ của vùng nước đó xuống mức đóng băng trong vài giây."
Minh im lặng, bộ não của anh đang chạy hết tốc lực. Một cái lạnh không phải của nước. Lời nói của Cậu Ba lại một lần nữa chính xác một cách kỳ lạ.
"Nó sẽ giải thích tại sao nạn nhân bị chuột rút đột ngột và chìm xuống," An tiếp tục. "Cơ thể anh ta bị sốc nhiệt cục bộ. Hung thủ có thể đã đứng trên bờ, dùng một thiết bị phun tầm xa, bắn viên nang nitơ lỏng này vào ngay vị trí nạn nhân đang bơi. Nó tan rất nhanh trong nước, gần như không để lại dấu vết."
Một vụ giết người được ngụy trang thành tai nạn. Lại một kế hoạch tinh vi nữa. Nhưng động cơ là gì? Nạn nhân chỉ là một du khách ngẫu nhiên. Tại sao lại giết anh ta một cách công phu như vậy? Và nó có liên quan gì đến ký hiệu con mắt trên cây thông không? Những câu hỏi cứ xoáy trong đầu Minh, nhưng anh không có câu trả lời. Vụ án Hồ Than Thở lại đi vào ngõ cụt.
Hai tuần sau, khi sự bế tắc của vụ án cũ còn chưa tan, một vụ án mới lại ập đến. Lần này, hiện trường là một nhà hàng sang trọng bậc nhất Đà Lạt, nổi tiếng với các món ăn Âu và rượu vang hảo hạng.
Vụ việc không phải là một vụ giết người, mà là một vụ ngộ độc. Nạn nhân là một doanh nhân giàu có tên Tuấn, hiện đang trong tình trạng nguy kịch ở bệnh viện. Điều kỳ lạ là trong bữa ăn hôm đó, có ba người khác cùng ăn với ông Tuấn, dùng chung tất cả các món, uống cùng một loại rượu, nhưng không ai có bất cứ triệu chứng gì. Chỉ một mình ông Tuấn bị ngộ độc.
Tổ Chuyên Án Bất Ổn được gọi đến.
Khi họ đến nơi, nhà hàng đã tạm thời đóng cửa để phục vụ điều tra. Minh đi thẳng vào phòng ăn VIP nơi xảy ra vụ việc. Căn phòng sang trọng với bàn ăn dài, những chiếc ghế bọc nhung đỏ và ánh đèn vàng ấm áp. Đội kỹ thuật hình sự đang thu thập mẫu thức ăn và đồ uống còn lại.
Minh thẩm vấn người quản lý và các nhân viên phục vụ. Tất cả đều khẳng định quy trình phục vụ không có gì sai sót. Thức ăn được chuẩn bị chung, rượu được rót từ cùng một chai. Không có khả năng chất độc bị bỏ vào thức ăn hay đồ uống.
"Vậy có điều gì khác thường trong bữa ăn đó không?" Minh hỏi.
Người phục vụ bàn, một cậu trai trẻ mặt còn tái mét vì sợ hãi, ngập ngừng một lúc rồi nói: "Dạ thưa... có một chuyện ạ. Lúc em vào dọn đĩa, em thấy trên bàn có năm bộ dao nĩa, năm cái ly rượu. Nhưng lúc đó trong phòng chỉ có bốn vị khách."
"Năm bộ?" Minh nhíu mày. "Cậu có chắc không?"
"Dạ em chắc! Em còn tưởng mình dọn nhầm, nhưng khi em định cất bộ dao nĩa thừa đi thì ông Tuấn, nạn nhân đó ạ, ông ấy xua tay bảo cứ để đó."
Một chi tiết kỳ lạ. Minh quay sang Cậu Ba, người nãy giờ không hề quan tâm đến những lời khai. Cậu ta đang đi vòng quanh căn phòng, tay cầm một cái... phễu cũ, thi thoảng lại áp vào tai, chĩa ra các góc phòng như đang dò sóng.
"Cậu đang làm cái trò gì đấy?" Minh không nhịn được hỏi.
"Dò ‘tàn dư năng lượng’," Cậu Ba đáp tỉnh bơ. "Mỗi cảm xúc mạnh như thù hận hay đau khổ đều để lại một dấu vết trong không gian, giống như mùi nước hoa vậy. Tôi đang cố ngửi xem có mùi gì lạ không."
Cậu ta tiếp tục cái công việc kỳ quặc của mình, rồi đột nhiên dừng lại ở chiếc ghế trống, nơi bộ dao nĩa thứ năm được đặt. Cậu ta nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
"Mùi này..." cậu ta lẩm bẩm. "Là mùi của sự cô độc. Và một nỗi uất hận khủng khiếp. Nỗi uất hận của một người bị lãng quên."
Minh thở dài, định bụng sẽ phớt lờ câu nói đó. Nhưng đúng lúc này, điện thoại anh reo lên. Là một đồng nghiệp từ bệnh viện gọi.
"Đại úy, ông Tuấn đã tỉnh lại rồi. Nhưng ông ấy cứ lảm nhảm những điều kỳ lạ. Ông ấy nói... ông ấy nói trong bữa ăn có một người khách thứ năm. Một người đàn ông không có mặt."
Tim Minh đập mạnh một nhịp. Anh nhìn Cậu Ba, rồi nhìn vào chiếc ghế trống. Một sự trùng hợp đến rợn người.
Họ đến bệnh viện ngay lập tức. Ông Tuấn trông vẫn còn rất yếu, nhưng đã có thể nói chuyện. "Tôi thề là có," ông nói, giọng khản đặc. "Có một người đàn ông ngồi ở đó, ngay chiếc ghế trống đó. Tôi không thể nhìn rõ mặt ông ta, cứ như có một lớp sương mù che đi vậy. Ông ta không nói gì, không ăn uống gì, chỉ ngồi đó nhìn tôi. Tôi tưởng đó là bạn của một trong những người đi cùng nên đã bảo phục vụ cứ để nguyên bộ dao nĩa. Nhưng rồi... tôi bắt đầu cảm thấy khó thở, và mọi thứ tối sầm lại."
Một người không có mặt. Một nỗi uất hận của người bị lãng quên. Hai manh mối, một từ nạn nhân, một từ "nhà ngoại cảm", lại một lần nữa chỉ về cùng một hướng.
Minh quay trở lại nhà hàng. Anh yêu cầu được xem lại toàn bộ danh sách nhân viên đã từng làm việc ở đây, đặc biệt là những người đã bị sa thải trong vòng một năm qua.
Sau nhiều giờ rà soát, một cái tên hiện ra. Bếp trưởng cũ của nhà hàng, tên Hùng, một đầu bếp tài năng nhưng nóng tính. Ông ta đã bị chính ông Tuấn, với tư cách là một cổ đông lớn của nhà hàng, ép phải nghỉ việc sau một cuộc tranh cãi nhỏ. Kể từ đó, ông Hùng rơi vào cảnh thất nghiệp và trầm cảm.
Minh cho người điều tra về Hùng. Và họ phát hiện ra một sự thật kinh hoàng. Hùng đã chết cách đây một tháng. Tự tử.
Vụ án dường như lại đi vào ngõ cụt. Hung thủ không thể là một người đã chết.
Minh ngồi trong xe, nhìn ra màn mưa lất phất bên ngoài. Anh cảm thấy mình lại bị cuốn vào một mê cung. Anh liếc sang Cậu Ba đang ngồi gặm bánh mì ở ghế phụ.
"Này," Minh hỏi. "Nếu một người chết vì uất hận, họ có thể quay lại để trả thù không?"
Cậu Ba nuốt miếng bánh mì, suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Về lý thuyết thì không. Vong hồn không thể tác động vật lý lên thế giới người sống. Họ không thể cầm dao, cũng không thể bỏ độc. Họ chỉ có thể... ám."
"Ám?"
"Ừm, gây ra ảo giác, tạo ra cảm giác lạnh lẽo, thì thầm vào tai người khác. Nhưng để gây ngộ độc thì không thể." Cậu Ba bỗng khựng lại, đôi mắt sau cặp kính loé lên. "Trừ khi... chất độc đã được đặt ở đó từ trước. Và vong hồn chỉ dẫn dắt nạn nhân đến đúng vị trí đó."
Một tia sáng lóe lên trong đầu Minh. Anh nhớ lại lời khai của cậu phục vụ. Ông Tuấn đã xua tay bảo "cứ để đó". Nhưng tại sao? Tại sao lại giữ lại một bộ dao nĩa thừa?
Trừ khi... chính ông Tuấn là người đã yêu cầu đặt thêm bộ dao nĩa đó ngay từ đầu.
Minh lao ra khỏi xe, chạy ngược vào nhà hàng. Anh đến thẳng chiếc bàn ăn và nhìn chăm chú vào chiếc ghế trống. Anh lật tấm khăn trải bàn lên. Và anh thấy nó.
Một lớp bột mịn, gần như vô hình, được rắc một cách tinh vi lên mặt dưới của cạnh bàn, ngay vị trí mà một người ngồi sẽ thường xuyên chạm tay vào. Một loại độc dược tiếp xúc qua da.
Hung thủ không phải là hồn ma của bếp trưởng Hùng. Hung thủ là một người sống, một kẻ biết về nỗi uất hận của Hùng và đã lợi dụng câu chuyện đó. Kẻ đó đã bỏ độc lên bàn, và bằng cách nào đó, đã khiến ông Tuấn tin rằng có một "vị khách vô hình" đang ngồi ở đó, khiến ông ta vô thức chạm tay vào chất độc nhiều lần trong suốt bữa ăn.
Nhưng kẻ đó là ai? Và làm thế nào họ có thể tạo ra một ảo giác thuyết phục đến vậy? Vụ án vừa được hé mở một chút, lại ngay lập tức bị một lớp màn bí ẩn khác che phủ.