tớ đợi cậu ở năm tháng thanh xuân

Chương 4: Bài Văn Tưởng Chừng Vô Nghĩa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thứ Tư, tiết Văn buổi chiều.

Cô giáo bước vào lớp với một chồng giấy dày, đặt lên bàn giáo viên. Cả lớp khẽ xôn xao – vì ai cũng biết hôm nay là ngày trả bài kiểm tra một tiết môn Văn, chủ đề: “Viết về một người khiến em thay đổi cách nhìn cuộc sống.”

Minh Hoàng không thích viết văn. Với cậu, cảm xúc dễ được thể hiện qua hình ảnh hơn là câu chữ. Nhưng bài kiểm tra đó, cậu đã viết liền một mạch, không dừng lại, không cần suy nghĩ nhiều.

Vì nhân vật cậu viết chính là… Nhã An.

— Lớp mình có một bài viết khiến cô rất xúc động. Dù lời văn không trau chuốt, nhưng cảm xúc rất chân thật. – Cô giáo cất giọng, mắt lướt xuống bài đầu tiên trên chồng giấy.

— Cô xin phép đọc một đoạn ngắn nhé. Không nêu tên, nhưng nếu ai nhận ra thì… đừng ngại mỉm cười.

Cả lớp im phăng phắc.

Minh Hoàng cúi gằm mặt xuống bàn. Tim cậu đập thình thịch, không phải vì lo bị điểm thấp… mà vì những gì sắp bị lộ ra.

Cô giáo bắt đầu đọc:

“Tôi không nhớ rõ lần đầu gặp cô ấy là khi nào. Có thể là trong lớp, khi cô ấy giơ tay phát biểu. Có thể là ngoài hành lang, khi nụ cười của cô ấy bất ngờ lọt vào khung hình tôi vô thức bấm máy.

Nhưng từ lúc ấy, tôi bắt đầu nhìn cuộc sống qua một ống kính khác.

Mọi thứ trở nên có màu, có chiều sâu, có cảm xúc – chỉ cần cô ấy xuất hiện ở một góc nào đó trong bức ảnh.

Tôi từng nghĩ mình là người đứng ngoài mọi câu chuyện của tuổi trẻ. Nhưng cô ấy kéo tôi vào, bằng một nụ cười, một lần bắt chuyện, một buổi chụp ảnh đơn giản mà khiến tôi mất ngủ suốt ba đêm.

Tôi không chắc người ta gọi đó là gì. Nhưng tôi biết, nếu một ngày phải rời khỏi mái trường này, điều tôi mang theo nhiều nhất – không phải là điểm số, mà là ánh mắt cô ấy nhìn tôi hôm ấy, dưới tán cây điệp.”

Cô giáo gấp bài lại, đặt xuống bàn.
— Một bài viết không tên, không kỹ thuật, nhưng rất chân thật. Cô chấm bài này 9,5. Bạn nào viết, cô cảm ơn vì đã cho cô thấy tuổi học trò vẫn còn nhiều cảm xúc như thế.

Tiếng bàn tán nổi lên rì rầm. Mấy bạn nữ cười khúc khích, đoán già đoán non. Một số bạn nam thì trêu đùa: “Chắc của ông Long đó”, “Không chừng là thằng Huy, lãng mạn phết!”

Minh Hoàng không nói gì. Cậu chỉ ngồi yên, mặt nóng ran. Cậu không định cho ai biết, kể cả… Nhã An.

Nhưng rồi… đến giờ ra chơi, mọi thứ không đi như cậu muốn.


Nhã An đi đến, đặt nhẹ một tờ giấy lên bàn cậu. Là… bản in bài văn ấy.

— Cậu để quên trong cặp nè. Tớ thấy hôm qua cậu bỏ nó vào cùng đống ảnh. Lúc tìm ảnh, tớ đọc luôn.

Hoàng há hốc miệng.
— Cậu… đọc rồi?

— Ừ.

Im lặng. Rất lâu.

Hoàng không biết phải nói gì. Giải thích? Chối? Hay… thừa nhận?

Cậu chưa kịp lên tiếng thì Nhã An đã khẽ hỏi:

— Là tớ… đúng không?

— …Ừ.

Một câu thôi. Nhưng bao nhiêu căng thẳng trong lòng cậu như được tháo bỏ. Như thể từ rất lâu rồi, cậu chỉ cần một lời xác nhận này để nhẹ lòng.

Cô không nói gì thêm. Chỉ ngồi xuống bên cạnh, chống cằm nhìn ra ngoài sân.

— Cậu biết không, hồi cấp 2, tớ từng được tỏ tình một lần. Nhưng bạn đó chỉ gửi tớ một tờ giấy gấp hình trái tim, không có chữ nào cả. Tớ nghĩ tình cảm tuổi học trò chỉ toàn vụng về như vậy.

— Vụng về… là thật mà.

— Nhưng đôi khi, cái thật lòng ấy lại quý giá hơn cả ngàn lời ngọt ngào.

Minh Hoàng quay sang, bắt gặp ánh mắt của cô. Cái nhìn ấy không né tránh, không xa lạ, mà mang một chút gì đó rất… mềm mại. Như thể cả hai đang cùng bước qua một sợi dây mong manh của những cảm xúc vừa được chạm tới.

— Vậy… – Hoàng ngập ngừng – nếu tớ nói là… tớ đã thích cậu từ ngày đầu tiên nhìn thấy cậu cười dưới tán cây điệp… thì cậu có sợ không?

Nhã An không trả lời ngay. Cô nhìn ra bầu trời một lúc, rồi khẽ mỉm cười:

— Cậu biết không? Mỗi lần đi dưới cây điệp đó, tớ đều ngẩng đầu xem có ai đang chụp ảnh mình không.

— Ý cậu là…

— Tớ cũng không chắc từ khi nào… nhưng có lẽ là sau lần đầu tiên cậu gọi tên tớ một cách ngập ngừng.

Minh Hoàng lặng đi. Trong lòng dậy lên một niềm vui lặng lẽ – không ồn ào, không phô trương. Chỉ là, lần đầu tiên cậu cảm thấy: hóa ra, có những người, khi cậu dõi theo đủ lâu… họ cũng đang ngoái đầu nhìn lại.


Tối hôm ấy.

Điện thoại lại sáng lên.

Nhã An: Cậu có viết tiếp bài văn đó không?

Minh Hoàng: Tớ nghĩ là có. Nhưng không phải là bài văn nữa. Là một bộ ảnh.

Nhã An: Tên là gì?

Minh Hoàng: “Năm Tháng Có Cậu.”

Bên kia màn hình, Nhã An không nhắn lại. Nhưng vài phút sau, cô gửi một ảnh selfie:
Cô đang cầm quyển tập, bên ngoài dán nhãn: “Lưu bút – Năm Tháng Có Cậu.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.