tớ đợi cậu ở năm tháng thanh xuân

Chương 7: Từ Một Thành Phố Không Có Cậu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tháng sáu đi qua lặng lẽ, để lại phía sau những ánh mắt chờ đợi và lời hứa chưa kịp trọn.

Nhã An đã bay ra Hà Nội.

Sân bay sáng hôm đó đông đúc. Minh Hoàng không tiễn cô. Cậu đứng lặng lẽ bên bến xe buýt gần nhà, tay cầm ly cà phê nguội lạnh, ánh mắt lặng yên nhìn dòng người hối hả. Đi hay ở, cách nhau có khi chỉ là một quyết định. Nhưng để trái tim thích nghi với khoảng cách đó – lại là chuyện của rất nhiều ngày sau.

**

Ngày đầu tiên không có Nhã An, trời Sài Gòn đổ mưa.

Minh Hoàng vẫn đi học, vẫn đến lớp sớm, vẫn mang theo máy ảnh. Nhưng những tấm hình chụp ra… thiếu mất một điều gì đó. Cậu nhận ra: ống kính dù tốt đến đâu, ánh sáng dù đẹp đến mấy, nếu không có người tạo nên cảm xúc – thì tấm ảnh cũng chỉ là một khung hình vô hồn.

Đến cả màu nắng, cũng như nhạt đi.

Trong tin nhắn tối đó, Nhã An gửi một tấm ảnh selfie: cô đứng giữa con đường Hoàng Diệu, phía sau là hàng cây cổ thụ và dòng xe tấp nập. Cô vẫn tươi cười, đôi mắt trong veo như ngày đầu tiên cậu gặp.

Nhã An: Hà Nội có vẻ hợp với tớ đấy. Có điều… hơi lạnh hơn tớ nghĩ.

Minh Hoàng: Tớ thấy cậu hợp với mọi nơi. Vì nơi nào có cậu, nơi đó tự nhiên ấm lên.

Nhã An: Haha, cậu đừng dẻo nữa. Nhưng thật đấy, hôm nay lạnh, tớ nhớ cái nắng ngột ngạt của Sài Gòn ghê.

Minh Hoàng: Tớ nhớ người con gái hay che nắng đứng dưới cây điệp hơn.

Tin nhắn được “đã xem”. Rồi không có gì thêm.

Mãi đến gần nửa đêm.

Nhã An: Tớ cũng nhớ.

**

Ngày thứ mười.

Học thêm buổi tối, Minh Hoàng về trễ. Trên đường, cậu ghé quán cà phê quen thuộc, nơi có bức tường màu vàng cam mà Nhã An từng thích chụp hình.

Quán vắng, chỉ còn ánh đèn lấp lánh và vài bản nhạc acoustic nhẹ nhàng. Cậu chọn ngồi đúng cái bàn hai đứa từng ngồi. Ghế đối diện trống. Chiếc cốc có hình gấu nhỏ vẫn được bày ra, như thể cô vẫn đang ngồi đó – mỉm cười nhìn cậu qua ống kính.

Cậu lấy máy ảnh, nhấc lên, rồi lại đặt xuống.

Không có Nhã An… khung hình trở nên vô nghĩa.

**

Ngày thứ mười chín.

Nhã An gọi video call.

— Nhìn cậu gầy đi thì phải? – cô nói, tay ôm chiếc gối trắng, tóc xõa rối bời.

— Gầy đâu. Chắc là do… thiếu nắng.

— Tớ thấy thiếu nắng hay thiếu ai đó?

— Thiếu cả hai.

Cả hai cười.

Minh Hoàng nhìn Nhã An qua màn hình. Đôi mắt cô vẫn ánh lên sự quyết đoán, nhưng đằng sau đó là một chút mệt mỏi. Có lẽ do lịch học dày đặc, có lẽ do chưa quen với cuộc sống mới.

— Cậu ổn chứ?

— Ừ. Cũng ổn. Chỉ là… tớ vẫn chưa quen với việc ở đâu cũng không có người để… im lặng cùng.

— Tớ vẫn ở đây. Lặng lẽ như cũ.

— Lúc nào cũng nói những câu như thế…

— Nhưng là thật.

Cô im lặng.

Rồi nhẹ giọng hỏi:

— Cậu có chụp ảnh nữa không?

Minh Hoàng gật đầu, dù trong lòng không thật sự chắc chắn.

— Có. Nhưng thiếu mẫu chính.

— Cậu có thể chụp mây, chụp nắng, chụp con mèo trước cổng trường, chụp bạn bè… Đừng để ống kính của cậu ngủ quên vì một người.

— Ừ… tớ sẽ cố.

**

Ngày thứ ba mươi.

Minh Hoàng bắt đầu chụp lại. Không còn là những tấm hình nghệ thuật, mà là những khoảnh khắc đời thường: bát mì gói lúc khuya, chiếc bàn học bừa bộn, tán cây ngoài cửa sổ, hay con đường về nhà sau buổi học thêm.

Mỗi bức ảnh, cậu đều gửi cho Nhã An. Có hôm cô không trả lời. Có hôm chỉ “Haha, đáng yêu ghê”. Nhưng dần dần, cậu cảm thấy khoảng cách không còn quá nặng nề.

Có thể vì… dù ở hai thành phố khác nhau, họ vẫn cùng sống trong một khung giờ, một nhịp cảm xúc, và một điều chưa từng đổi: quan tâm nhau.

**

Đêm mùa hè, Sài Gòn trở gió.

Minh Hoàng nằm nghe tiếng mưa gõ vào cửa kính. Cậu nhớ lại một tấm hình – bức ảnh cuối cùng chụp Nhã An, khi cô đứng dưới mưa, ôm tập sách trước ngực, vừa che vừa cười.

Cậu bật dậy, mở máy ảnh. Cuộn ảnh đó vẫn còn. Cậu mở ra, nhìn kỹ, rồi bất giác bật cười. Trong vô vàn khung hình lung linh, thì tấm đó lại mờ nhòe, ánh sáng lệch, góc nghiêng lệch – nhưng vẫn là tấm khiến cậu thấy nhớ nhiều nhất.

Có lẽ… đôi khi, điều đẹp nhất không nằm ở sự hoàn hảo, mà nằm ở cảm xúc đọng lại sau cùng.

Minh Hoàng gửi ảnh cho Nhã An, kèm dòng chữ:

“Tấm này mờ thật, nhưng nụ cười thì rõ ràng lắm.”

Một lát sau, cô nhắn lại:

“Lúc đó tớ đang vui vì đứng gần cậu.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.