tớ đợi cậu ở năm tháng thanh xuân

Chương 8: Chuyện Chưa Kịp Nói


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nhã An về Sài Gòn vào một chiều tháng bảy.

Không ai báo trước. Không ai đón đợi.

Cô chỉ đơn giản đặt vé, xách ba lô, và bước lên máy bay như thể quay trở lại một nơi mình từng thuộc về – hay có lẽ là vẫn chưa rời đi bao giờ.

**

Minh Hoàng đang ngồi ở quán cà phê quen thuộc thì điện thoại reo.

“Số lạ.”

Cậu định tắt máy, nhưng rồi lại bắt máy.

— Alo?

— Cà phê cậu uống đắng thật đấy.

Minh Hoàng giật mình. Giọng nói quen thuộc. Dù chỉ một câu, một nhịp thở, cậu cũng nhận ra ngay.

— ...Nhã An?

— Ừ, ra đi. Tớ đứng trước quán.

Cậu bật dậy, không nói thêm lời nào. Tim đập mạnh đến mức không kịp nghĩ xem tại sao cô lại về, hay tại sao không nói trước.

Chỉ biết một điều: người cậu chờ – đã thật sự trở lại.

**

Cô vẫn vậy – chiếc áo thun trắng, tóc buộc cao, tay cầm ly nước cam ép. Nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lấp lánh không giấu được cảm xúc.

— Cậu về lúc nào? – Minh Hoàng hỏi, giọng lạc đi.

— Sáng nay. Về ăn phở Sài Gòn. Với cả… gặp người mà tớ không kịp nói một chuyện.

— Chuyện gì?

— Ngồi xuống đã.

Họ lại ngồi vào chiếc bàn quen thuộc. Quán vẫn mở bản nhạc cũ: “Years later, I still remember that rainy day…”

Nhã An nhìn cậu hồi lâu. Cái nhìn khiến tim cậu như bị ai bóp nhẹ.

— Hôm trước, tớ có đi bộ qua Hồ Tây. Ở đó có một ông cụ chụp ảnh dạo. Ông nói: “Muốn chụp được một tấm ảnh đẹp, phải thật lòng với điều mình thấy.” Lúc đó tớ chợt nghĩ… có lẽ cậu đã rất thật lòng khi chụp tớ.

— Ừ. Tớ không biết chụp ảnh nghệ thuật. Tớ chỉ biết… nếu cậu ở trong khung hình, thì tớ luôn muốn giữ lại.

— Vậy thì… tớ có thể ở trong khung hình của cậu thêm một thời gian nữa được không?

Minh Hoàng sững người. Một khoảnh khắc ngắn, nhưng trong lòng cậu bừng lên như ai đó vừa mở cửa sổ cho ánh nắng ùa vào.

— Cậu… nói thật?

— Tớ xin nghỉ hè ở Hà Nội. Tạm thời chưa về. Cũng không chắc có quay lại không.

— Vì…?

— Vì tớ thấy tim mình cứ bị bóp nghẹt mỗi lần nhận ảnh cậu gửi, mà trong đó không có tớ.

Minh Hoàng bật cười. Lần này, cậu không giấu nữa. Cậu đứng dậy, rút máy ảnh từ ba lô, bước ra cửa quán.

— Đứng đó, nhìn tớ.

— Làm gì đấy?

— Chụp lại tấm ảnh đầu tiên của lần thứ hai gặp nhau.

Nhã An đứng yên. Ánh nắng vàng chiếu lên mặt cô. Gió thổi nhẹ, tóc bay nhẹ nhàng. Không trang điểm, không tạo dáng. Chỉ là một cô gái vừa bước về từ một thành phố xa xôi, mang theo nụ cười mà cậu đã từng mơ thấy suốt bao đêm.

“Tách.”

Tấm ảnh đầu tiên – đơn giản, mà thật đến mức cậu cảm thấy mình đang sống trọn vẹn.

**

Chiều hôm đó, họ dạo qua những con đường cũ. Cây điệp đầu ngõ, chỗ xe bánh tráng trộn, hành lang trường học đang xây lại – tất cả đều thay đổi chút ít, chỉ riêng cảm giác khi đi bên nhau là vẫn nguyên vẹn.

— Cậu còn nhớ bài thơ hôm tớ thi văn không? – Nhã An hỏi.

— Nhớ. “Người đi qua năm tháng, mang theo ánh mắt đầu tiên tôi từng giữ lại.”

— Không phải thơ đâu. Là thật đấy.

— Gì cơ?

— Tớ thật sự đã bị ấn tượng với cậu ngay từ lần đầu tiên. Cậu đứng trong lớp, ánh nắng hắt qua cửa, cậu nhìn ra sân trường – chẳng ai để ý, nhưng tớ thấy… ánh mắt ấy như chứa cả mùa hè.

Minh Hoàng im lặng. Cậu đã chờ rất lâu để nghe những lời này. Lâu đến mức tưởng mình sẽ không bao giờ nghe được.

**

Đêm hôm đó, họ ngồi trên sân thượng nhà Minh Hoàng. Trời quang, nhiều sao. Gió mang theo mùi của những tán cây mùa hè.

— Cậu còn sợ khoảng cách nữa không? – Minh Hoàng hỏi.

— Không. Vì tớ biết, có một người không bao giờ để tớ biến mất khỏi khung hình của cậu ấy.

— Còn tớ, sẽ luôn canh ánh sáng tốt nhất, để cậu không bao giờ thấy mình lạc lõng.

Nhã An gật đầu, tựa nhẹ vào vai cậu.

Họ không nói thêm gì nữa. Nhưng cả hai đều biết: chuyện chưa kịp nói, cuối cùng cũng đã được nói ra – bằng cách này hay cách khác.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.