Kỳ nghỉ hè năm ấy – là lần đầu tiên trong đời Minh Hoàng cảm thấy thời gian có thể trôi nhanh đến vậy.
Mỗi sáng thức dậy, điều đầu tiên cậu nghĩ đến là: "Hôm nay đi đâu với Nhã An?"
Mỗi buổi tối, khi trời sụp tối và con phố lên đèn, điều cậu tiếc nuối nhất là: "Sao một ngày lại ngắn như thế?"
**
Họ dành hầu hết thời gian để đi những nơi thân thuộc: đường sách, quán kem ven hồ, nhà sách cũ trong hẻm nhỏ... Nhưng lạ thay, mọi thứ bỗng trở nên mới mẻ một cách kỳ lạ – có lẽ vì bây giờ, họ đang nhìn thế giới qua cùng một khung hình.
Một buổi chiều, họ đi xem triển lãm ảnh ở Nhà Văn hóa Thanh Niên.
Bức ảnh khiến Nhã An dừng lại lâu nhất là một khung cảnh hoàng hôn nơi biển vắng – chỉ có hai cái bóng nhỏ xíu nắm tay nhau.
— Tớ thích tấm này. Nhẹ nhàng, không cầu kỳ, mà gợi cảm giác bình yên lắm.
— Nếu tụi mình ở biển, cậu có chịu cho tớ chụp như vậy không?
— Chỉ cần cậu không để tớ rơi khỏi khung hình.
Câu nói nửa đùa nửa thật ấy khiến Minh Hoàng lặng đi một chút.
Nhã An không biết rằng, với cậu, mọi tấm ảnh đẹp nhất đều chỉ đẹp nếu có cô trong đó.
**
Tối hôm ấy, Nhã An chủ động rủ Minh Hoàng về nhà mình ăn cơm.
Là lần đầu tiên cậu bước vào ngôi nhà ấy – nơi từng chỉ tồn tại trong lời kể và những bức ảnh mờ mịt ánh sáng.
Mẹ Nhã An hiền, nấu ăn ngon và rất thích… hỏi han.
— Con chụp ảnh lâu chưa? Có định học chuyên nghiệp không?
— Dạ con đang tìm hiểu. Con cũng có ý định thi vào trường kiến trúc hoặc báo chí, có chuyên ngành nhiếp ảnh.
— Vậy là định theo đuổi luôn à?
— Dạ, nếu có người cổ vũ con đủ nhiều.
Nhã An ngồi cạnh, khẽ cười, mắt nhìn cậu một cái đầy ẩn ý.
— Mẹ thấy hai đứa hợp đấy. Mùa hè này có vẻ vui?
— Dạ vui lắm. – Nhã An đáp, không do dự.
**
Sau bữa cơm, họ ngồi trên ban công nhà Nhã An, nhìn xuống phố.
— Mẹ tớ bảo, cậu là người đầu tiên tớ đưa về ăn cơm đấy.
— Thật hả? Vinh dự thế.
— Vậy cậu tính đền đáp sao?
— Ờm… chụp cho cậu 100 bức ảnh?
— Quá ít!
— 1000?
— Còn ít hơn. Tớ muốn mỗi ngày một tấm, kéo dài đến năm... tám mươi tuổi?
— Vậy thì tớ phải sống khỏe để còn nâng máy chụp nữa!
Họ cùng cười. Tiếng cười vang lên giữa không gian đêm Sài Gòn, giữa những âm thanh ồn ã của xe cộ và nhịp sống, nhưng lại mang một sự yên bình khó tả.
**
Thời gian dần trôi. Mùa hè ngắn ngủi, như một bản nhạc du dương vừa cất lên đã sắp phải lặng.
Nhã An bắt đầu nhận được tin nhắn từ trường ở Hà Nội – về việc khai giảng, về lớp học, về lịch ở ký túc xá.
Dù không nói ra, nhưng cả hai đều cảm nhận được… sợi dây thời gian đang siết lại.
Một chiều, khi ngồi ở quán nước ven kênh, Minh Hoàng hỏi:
— Cậu có nghĩ đến việc… chuyển hẳn về đây?
Nhã An im lặng. Mắt cô nhìn xuống ly nước cam, gương mặt thoáng buồn.
— Tớ có nghĩ. Nhưng… tớ chưa sẵn sàng. Có quá nhiều thứ ngoài tình cảm cần phải lựa chọn. Học phí, cơ hội, ước mơ riêng.
— Ừ, tớ hiểu.
— Nhưng tớ không muốn mất cậu một lần nữa.
Minh Hoàng nắm lấy tay cô, siết chặt.
— Vậy tụi mình hứa nhé. Dù ở đâu, dù bao xa, mỗi ngày vẫn dành một tin nhắn, một cuộc gọi. Và nếu nhớ quá, cứ về. Tớ luôn ở đây.
Nhã An mỉm cười, gật đầu.
— Được. Tớ hứa.
**
Tối hôm đó, khi về đến nhà, Minh Hoàng ngồi trước máy tính, mở thư mục ảnh có tên: “N.A”.
Cậu chọn ra 50 tấm đẹp nhất, chỉnh màu, ghi chú từng khoảnh khắc – từ tấm đầu tiên chụp lén ở sân trường, đến bức ảnh hôm đi triển lãm.
Rồi cậu gửi mail cho Nhã An, kèm một dòng:
“Mỗi tấm ảnh là một lời tớ chưa nói. Nếu một ngày cậu thấy nhớ tớ quá, hãy mở ra xem từng tấm. Vì trong tất cả… chỉ có một điều không đổi – người trong ảnh luôn là cậu.”
**
Một mùa hè đã qua. Một mùa hè có cậu.
Và có lẽ, cả cuộc đời về sau, Minh Hoàng vẫn sẽ luôn mong những mùa hè như thế – dù có lặp lại hay không.