Buổi sáng ngày thứ hai.
Tư Dao đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn gương mặt phản chiếu — vẫn là Tần Mịch Dao, nhưng đôi mắt trong đó không còn ánh lệ cũ.
Cô buộc tóc gọn, khoác áo sơ mi trắng, cài khuy cổ thật chỉnh tề.
“Ngày thứ hai của nhiệm vụ. Mình có 48 giờ.”
Cô mỉm cười với chính mình.
Người từng sống bằng câu chữ như cô, nay lại đang sống trong chính trò chơi cảm xúc do hệ thống dựng nên.
Và đối thủ của cô — một người đàn ông không tin vào cảm xúc, chỉ tin vào lý trí.
Tầng 58 – Tập đoàn Hàn Thịnh.
Vừa bước vào văn phòng, cô đã thấy Hàn Dục đang nói chuyện điện thoại, giọng trầm thấp, ngắn gọn:
“Tôi không cần lời giải thích, tôi cần kết quả.”
Khi thấy cô, anh chỉ liếc một cái, rồi tiếp tục công việc.
Cô không bận tâm.
Đặt cặp xuống, cô nhẹ nhàng dọn lại bàn, sắp xếp hồ sơ, chuẩn bị cà phê — à không, trà gừng.
“Trà gừng hôm qua anh uống hết rồi. Tôi pha thêm ít mật ong, cho dễ chịu dạ dày.”
Anh không trả lời, chỉ hờ hững đón lấy.
Nhưng khi cô quay đi, giọng anh cất lên:
“Sao cô biết dạ dày tôi có vấn đề?”
“Tôi để ý. Người hay uống cà phê đen mà ít ăn sáng, sớm muộn cũng đau dạ dày.”
Hàn Dục khựng lại nửa giây.
Tư Dao không nhìn, chỉ nhẹ giọng nói tiếp:
“Còn nữa, anh nhíu mày khi uống cà phê, phản xạ đó không phải vì đắng, mà vì đau.”
Giọng cô nhẹ, nhưng lời nói lại như lưỡi dao cắt qua lớp băng quanh anh.
Một khoảng lặng.
Cuối cùng, anh nói:
“Cô quan sát khá kỹ.”
“Đó là việc của một trợ lý giỏi.”
“Hay là của một người thích kiểm soát?”
Tư Dao khẽ cười:
“Nếu tôi thích kiểm soát, chắc đã không chọn làm việc dưới trướng anh.”
Câu trả lời khiến khóe môi anh hơi nhếch. Một cảm xúc lạ thoáng qua mắt anh — không rõ là thú vị hay cảnh giác.
Buổi trưa, họ cùng tham dự cuộc họp với ban giám đốc.
Tư Dao ngồi một góc, ghi chép, thỉnh thoảng rót nước cho Hàn Dục.
Trong khi những giám đốc khác tranh luận nảy lửa, anh vẫn bình thản, từng lời phát ra đều có trọng lượng.
Cô lặng nhìn anh — dáng người thẳng, áo sơ mi đen phẳng phiu, tay cầm bút như cầm một vũ khí vô hình.
Đây chính là Hàn Dục mà cô từng tạo ra: lạnh, thông minh, gần như hoàn hảo.
Nhưng bây giờ, đứng trước mặt cô, anh không còn là nhân vật trong trang giấy nữa. Anh thở, anh nhìn, và anh có thể làm tổn thương cô thật sự.
Một giám đốc quay sang cô:
“Trợ lý Tần, lấy bản dự thảo hợp đồng Phương Vũ, nhanh.”
Cô bật dậy, lục trong tập hồ sơ. Nhưng...
“Không thấy?”
Trái tim cô lỡ một nhịp.
Cô chắc chắn đã sắp xếp tài liệu sáng nay.
Hàn Dục liếc sang.
“Có chuyện gì?”
“Tôi… xin lỗi, tôi nghĩ bản hợp đồng đã bị cất nhầm.”
Một tiếng xì xào lan ra quanh bàn.
Vài người cười khẽ, ánh mắt giễu cợt.
“Thư ký cũ chỉ cần liếc là biết tài liệu ở đâu. Còn người mới…”
Hàn Dục không nói gì, chỉ khẽ chau mày.
Không khí nặng nề như đè nặng lên vai cô.
Nhưng đúng lúc đó, giọng cô vang lên:
“Tôi nhớ rồi.”
Cô mở máy tính, nhanh chóng mở tệp scan lưu sẵn.
“Tôi đã số hóa toàn bộ hợp đồng phòng khi thất lạc. Đây là bản chính, có dấu xác thực điện tử.”
Cô trình chiếu lên màn hình lớn.
Hàn Dục thoáng ngạc nhiên.
Ánh mắt anh nhìn cô, không còn lạnh hoàn toàn nữa.
Cô bình thản nói tiếp:
“Tôi nghĩ trong công ty nhiều người ra vào, giữ bản giấy quá nguy hiểm. Làm việc với anh, tôi nên chuẩn bị trước một bước.”
Cả phòng im lặng vài giây.
Giám đốc vừa mỉa mai cô cúi đầu, tránh ánh nhìn của Hàn Dục.
Anh gật nhẹ.
“Tốt. Rất tốt.”
Một lời ngắn, nhưng với Hàn Dục – đó là hiếm có.
Cô cười nhẹ. Trong đầu, âm thanh quen thuộc vang lên:
[Điểm ấn tượng tăng +15]
[Còn 33 giờ]
Cô thở ra nhẹ nhõm.
Buổi chiều tan họp, cô thu dọn tài liệu.
Khi ra khỏi phòng, cô thấy Hàn Dục đang đứng bên cửa sổ, ánh nắng rọi lên gương mặt nghiêng của anh.
Cô định đi ngang qua thì anh gọi:
“Tần Mịch Dao.”
Cô dừng lại.
“Vâng?”
“Cô không giống trước đây.”
Câu nói ấy khiến cô khựng người.
Anh quay lại, ánh mắt sâu và bình tĩnh:
“Cô từng yếu đuối, rụt rè, sợ hãi trước mọi thứ. Bây giờ, cô bình tĩnh, sắc bén, và… khó đoán.”
“Anh không thích sao?” – cô khẽ hỏi.
“Tôi không biết.”
Anh im lặng vài giây rồi bước qua cô, giọng thấp hơn:
“Nhưng cô làm tôi phải để ý.”
Trái tim Tư Dao khẽ run lên.
Cô đứng đó, nhìn bóng lưng anh đi xa, trong lòng vang lên âm thanh hệ thống:
[Tiến độ nhiệm vụ: 60%]
[Cảnh báo: cảm xúc nhân vật Hàn Dục bắt đầu dao động. Cẩn thận phản ứng phụ.]
“Phản ứng phụ?” – cô nhíu mày. – “Là gì nữa đây?”
Tối hôm đó.
Cô trở về căn hộ, mở máy tính xem lại đoạn “tệp nhân vật” hệ thống vừa mở khóa.
Trên màn hình, hiện ra hàng loạt dòng chữ – là dữ liệu chi tiết của Hàn Dục:
Tuổi: 30
Tính cách: Lý trí tuyệt đối, từng bị phản bội trong quá khứ.
Điểm yếu: Không tin tưởng phụ nữ.
Ký ức ẩn: Một mối tình chưa được viết ra.
“Mối tình chưa được viết ra?”
Cô nhớ lại — đúng thật, khi viết tiểu thuyết này, cô từng định thêm đoạn quá khứ của anh, nhưng vì sợ dài dòng nên xóa đi.
Vậy là hệ thống vẫn giữ nguyên phần đó.
Cô nghiêng đầu, trầm ngâm:
“Nếu mình khơi lại ký ức đó… có thể khiến anh thay đổi hoàn toàn.”
Ngày thứ ba.
Tư Dao đến công ty sớm.
Khi Hàn Dục đến, cô đã chuẩn bị sẵn bản báo cáo tổng hợp cùng một tách cà phê đen — không phải trà gừng.
“Cô đổi khẩu vị của tôi à?”
“Hôm nay anh cần tỉnh táo, không phải thư giãn.”
“Cô biết tôi cần gì hơn tôi sao?”
“Tôi chỉ thử xem mình có đúng không.”
Anh im lặng, nhìn cô thật lâu, rồi khẽ nhấp một ngụm.
“Ừ… đúng thật.”
Giữa buổi, cô bước vào phòng với một tập hồ sơ khác:
“Tôi tìm thấy bản kế hoạch đầu tiên của Hàn Thịnh. Người viết là anh.”
Hàn Dục ngẩng lên, ánh mắt có chút ngạc nhiên.
“Cô đào đâu ra nó?”
“Trong kho lưu trữ cũ. Anh đã viết nó năm 22 tuổi. Lúc ấy, anh tin rằng con người làm việc không phải vì tiền, mà vì niềm tự hào.”
Anh không nói gì. Cô tiếp lời, nhẹ như gió:
“Tôi thích con người trong bản kế hoạch ấy hơn anh bây giờ.”
Một giây sau, ánh mắt anh tối đi.
“Cô đang dạy tôi sống à?”
“Không. Tôi chỉ nhắc anh nhớ, vì tôi sợ anh quên mất mình từng có trái tim.”
Không khí trong phòng đông cứng lại.
Anh đứng dậy, tiến gần cô.
Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài gang tay.
“Cô đang thử tôi, thật sự.”
“Không. Tôi chỉ làm nhiệm vụ của mình.”
“Nhiệm vụ?” – anh nhíu mày. – “Cô làm việc cho ai?”
Tư Dao khẽ mỉm cười, nghiêng đầu:
“Nếu tôi nói là số phận, anh tin không?”
Ánh mắt họ giao nhau.
Giây phút ấy, thời gian như chậm lại.
Một tiếng “ting” vang khẽ trong đầu cô:
[Nhiệm vụ hoàn thành 100%]
[Thưởng: “Tệp nhân vật mở rộng – Hàn Dục”.]
[Cảnh báo: Biến động cốt truyện bắt đầu.]
Cô hít sâu, tim đập mạnh.
“Biến động… nghĩa là gì?”
Nhưng chưa kịp nghĩ, Hàn Dục đã nói nhỏ:
“Tần Mịch Dao, nếu cô thật sự không còn là cô trước kia… thì tôi muốn biết, rốt cuộc cô là ai.”
Tối hôm đó, khi cô về nhà, điện thoại rung lên.
Tin nhắn từ số lạ:
[Cô không nên thay đổi cốt truyện. Mọi sự đổi thay đều có giá.]
Cô nhìn dòng chữ, sống lưng lạnh buốt.
Hệ thống vang lên:
[Cảnh báo: Kẻ giám sát đã xuất hiện.]
“Kẻ giám sát?” – cô thì thầm.
Ngoài cửa sổ, gió thổi qua, ánh đèn thành phố xa xa phản chiếu trên gương mặt cô — mỏng manh nhưng cương quyết.
“Nếu có người đang điều khiển cả thế giới này… thì tôi sẽ viết lại nó, bằng chính đôi tay của mình.”