tôi chỉ là nữ phụ trong tiểu thuyết của chính mình

Chương 4: KẺ GIÁM SÁT TRONG BÓNG TỐI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đó, thành phố sáng rực như dải ngân hà.

Tư Dao ngồi trên sofa, ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên gương mặt cô, tái nhợt.

Tin nhắn kia vẫn nằm chình ình trên màn hình:

[Cô không nên thay đổi cốt truyện. Mọi sự đổi thay đều có giá.]

Cô cắn môi, ngón tay run nhẹ trên bàn phím.

“Ai gửi cái này?”

Hệ thống im lặng.

Cô gõ thử lệnh: /truy xuất nguồn.

Dòng chữ hiện ra:

[Quyền truy cập bị hạn chế.]

[Cảnh báo: Hành vi vượt phạm vi nhân vật.]

“Nhân vật?” – cô nhếch môi – “Tôi là tác giả cơ mà.”

Không có phản hồi.

Cô dựa lưng vào ghế, lòng dâng lên cảm giác bất an mơ hồ.

Từ khi xuyên vào đây, cô chỉ nghĩ mình đang bị “ép đóng vai”. Nhưng giờ, có vẻ như ai đó đang theo dõi thật sự.

“Nếu có ‘kẻ giám sát’, vậy hắn là ai? Người của hệ thống… hay một nhân vật ẩn?”

Cô gập laptop lại, tự nhủ:

“Ngày mai, mình phải tìm cách thử.”

Sáng hôm sau.

Không khí trong văn phòng Hàn Thịnh khác lạ. Mọi người bàn tán rì rầm – tổng giám đốc đột ngột hủy buổi họp thường kỳ, và dường như đang điều tra chuyện gì đó.

Tư Dao bước vào, thấy Hàn Dục đang đứng trước cửa sổ, một tay đút túi quần, ánh mắt lạnh đến đáng sợ.

Trên bàn anh là tập hồ sơ dày, bên cạnh là một chiếc USB màu đen.

“Anh đang xem gì vậy?” – cô hỏi, giọng nhẹ nhàng.

“Camera an ninh.”

“Sao thế?”

“Tối qua, có người đột nhập phòng lưu trữ tài liệu tầng hầm.”

Cô hơi giật mình.

“Tầng hầm? Chỗ lưu hồ sơ cũ?”

Anh gật nhẹ:

“Không lấy gì, chỉ… mở ra, rồi đóng lại. Nhưng camera lại bị cắt đúng ba phút.”

“Ba phút?”

“Ừ.” – Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm – “Và điều lạ là, hôm qua chỉ có cô đăng ký truy cập kho lưu trữ.”

Cô khựng lại.

“Anh nghĩ tôi làm sao?”

“Tôi không biết. Nhưng tôi muốn cô giải thích.”

Không khí trong phòng như bị nén lại.

Tư Dao nhìn anh, trong mắt ánh lên một tia giễu cợt.

“Nếu tôi nói có ai đó đang giả mạo tôi, anh tin không?”

“Không.” – Anh đáp thẳng.

“Vì anh chưa từng tin ai cả, đúng không?”

Câu nói khiến anh im bặt.

Hai người nhìn nhau, như hai thế giới đang đối đầu.

Cuối cùng, cô nói nhỏ:

“Nếu anh muốn tìm sự thật, hãy để tôi giúp. Nhưng tôi cần toàn quyền truy cập hồ sơ công ty trong 24 giờ.”

Hàn Dục nheo mắt:

“Cô nghĩ mình là ai mà dám ra điều kiện với tôi?”

“Một người đang cố cứu cả hai chúng ta khỏi thứ anh không tin là tồn tại.”

Anh nhìn cô lâu, rồi khẽ nói:

“Cô có 24 giờ.”

Buổi trưa, cô xuống phòng kỹ thuật, dùng quyền truy cập anh cấp.

Trên màn hình, dòng dữ liệu chạy liên tục.

Màn hình hiện lên đoạn video:

Một bóng người mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ trắng, đứng giữa căn phòng đầy hồ sơ.

Cử chỉ chậm rãi, như biết chính xác đang tìm gì đó.

Tư Dao phóng to hình ảnh.

Góc mặt nghiêng… hơi thở… ánh mắt.

Bỗng tim cô đập thình thịch.

“Không thể nào…”

Người đó — trông giống cô.

Hệ thống vang lên đột ngột trong đầu:

[Cảnh báo: người giám sát đã sao chép hình dạng của bạn.]

[Mục tiêu: khôi phục cốt truyện gốc.]

“Cái gì? Sao chép hình dạng của tôi?”

Giọng hệ thống trầm đều, không cảm xúc:

[Người giám sát là cơ chế tự bảo vệ cốt truyện. Mọi sự thay đổi trái phép sẽ bị sửa lại.]

“Sửa lại… nghĩa là giết tôi à?”

Không trả lời.

Cô siết chặt bàn phím, nụ cười nhạt nở ra nơi khóe môi.

“Được thôi. Nếu đây là trò chơi, tôi sẽ phá nó đến cùng.”

Buổi chiều, cô trở lại văn phòng, đưa tập tài liệu cho Hàn Dục.

Anh nhìn thoáng qua, rồi hỏi:

“Tìm thấy gì chưa?”

“Chưa. Nhưng có người đang cố khiến anh nghi ngờ tôi.”

Anh ngồi xuống, lật vài trang.

“Tôi không cần người khác khiến tôi nghi ngờ cô.”

“Vì anh đã nghi sẵn rồi.”

“Phải.”

Tư Dao bật cười nhẹ.

“Thật đáng tiếc, vì tôi lại đang cố khiến anh tin tôi.”

Hàn Dục ngẩng lên.

Ánh nhìn giao nhau, như hai lưỡi dao va chạm.

Một thoáng sau, anh nói chậm rãi:

“Cô có biết mình đang chơi trò nguy hiểm không?”

“Có. Nhưng tôi quen rồi.”

“Tôi không muốn dính vào rắc rối của cô.”

“Quá muộn rồi.” – cô đáp, giọng khẽ nhưng kiên định – “Anh đã ở trong đó rồi, Hàn Dục.”

Chiều muộn.

Cô tan ca muộn, ra khỏi tòa nhà. Mưa rơi lất phất.

Đèn đường phản chiếu từng vệt sáng trên mặt đường.

Cô đi qua bãi xe, bỗng thấy bóng người mặc áo choàng đen đứng cạnh cột điện.

Hơi thở cô nghẹn lại.

“Là hắn…”

Người đó ngẩng đầu — chiếc mặt nạ trắng lạnh lẽo phản chiếu ánh đèn.

Không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn cô, rồi bước đến gần.

Cô lùi lại bản năng, tim đập loạn.

“Mày là ai?”

Giọng hắn vang lên — lạnh đến mức không có chút hơi người:

“Ta là người sửa lỗi.”

“Sửa lỗi?”

“Cốt truyện này vốn dĩ không có chỗ cho ngươi. Sự tồn tại của ngươi là lỗi hệ thống.”

Cô cắn môi, mắt không rời hắn:

“Nếu tôi là lỗi, vậy ai là người viết nên tất cả?”

Hắn dừng bước, nụ cười khẽ cong dưới mặt nạ:

“Không phải ngươi.”

Tia chớp lóe lên. Khi ánh sáng tắt, hắn biến mất.

Chỉ còn tiếng mưa rơi rả rích và bóng cô run rẩy giữa đường.

“Không phải mình viết… Vậy ai?”

Đêm đó, cô trở về căn hộ, mở hệ thống.

“Hệ thống, nói đi. Thật ra mày là cái gì?”

Một lúc sau, dòng chữ hiện ra:

[Không đủ quyền truy cập.]

“Ta là tác giả của thế giới này!” – cô gằn giọng.

[Không. Ngươi chỉ là bản sao ký ức.]

Tư Dao sững người.

“Bản sao…?”

[Bản gốc của ngươi đã biến mất sau khi cốt truyện bị hủy. Hệ thống chỉ giữ lại dữ liệu cảm xúc và ký ức của ngươi, cấy vào cơ thể Tần Mịch Dao.]

Cô lùi lại, bàn tay run bần bật.

“Không thể nào…”

[Ngươi đang sống trong một truyện chưa hoàn thành. Kẻ giám sát được tạo ra để kết thúc nó.]

Không khí quanh cô lạnh buốt.

Cô ngồi phịch xuống ghế, nước mắt không kịp rơi.

“Vậy ra mình… chỉ là dữ liệu ảo?”

Một lúc sau, cô bật cười khẽ, nước mắt lẫn nụ cười:

“Nếu là dữ liệu, tôi vẫn có thể viết lại, đúng không?”

[Sai. Ngươi không còn quyền tác giả.]

“Nhưng tôi có cảm xúc.”

[…]

Không có phản hồi.

Cô khẽ thì thầm, giọng nghẹn lại:

“Tôi sẽ viết lại, bằng chính cảm xúc thật này.”

Sáng hôm sau.

Tư Dao đến công ty sớm.

Khi cô mở cửa phòng, Hàn Dục đang đứng bên bàn, áo sơ mi chưa kịp cài khuy cổ, ánh sáng sớm chiếu lên gương mặt mệt mỏi.

“Anh chưa ngủ?” – cô hỏi.

“Không. Tôi có cảm giác… ai đó đang theo dõi.”

Cô khẽ cười nhạt:

“Cảm giác đúng đấy.”

“Ý cô là sao?”

“Không có gì.” – Cô cúi xuống sắp hồ sơ – “Chỉ là, nếu một ngày anh phát hiện ra cả thế giới này không thật, anh sẽ làm gì?”

Anh cau mày, nhìn cô thật lâu:

“Tần Mịch Dao, cô đang giấu tôi điều gì?”

“Không. Chỉ là tôi đang cố cứu anh khỏi một kết cục anh chưa đọc tới thôi.”

“Kết cục?”

Cô ngẩng đầu, mỉm cười:

“Trong truyện gốc, anh chết.”

Không khí đột nhiên đông cứng.

Ánh mắt anh rọi thẳng vào cô, lạnh nhưng sâu đến tận cùng.

“Cô đang nói cái quái gì vậy?”

“Tin hay không tùy anh. Nhưng từ giờ, tôi sẽ không để cốt truyện ấy xảy ra.”

Cô bước qua anh, mở máy tính, bắt đầu gõ.

Hàn Dục nhìn bóng lưng cô, ánh mắt phức tạp chưa từng có.

Trong giây lát, anh thấy… cô thật sự không giống bất kỳ ai anh từng gặp.

Có gì đó trong tim anh khẽ rung lên — một điều mà anh tưởng mình đã đánh mất từ lâu.

Đêm.

Cô rời công ty, bước trên con đường lát đá, gió thổi lật vạt áo.

Trong tai cô, âm thanh hệ thống vang lên yếu ớt:

[Thời gian cốt truyện còn lại: 7 ngày.]

[Cảnh báo: Kẻ giám sát đã nhập cảnh.]

Cô ngẩng lên — cuối con đường, bóng áo đen đang đứng đợi.

Lần này, gió thổi bay mặt nạ của hắn — để lộ khuôn mặt…

giống hệt Hàn Dục.

Trái tim cô ngừng đập.

“Không thể nào…”

Hắn nở nụ cười lạnh:

“Ta là bản gốc.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×