Gió đêm thổi qua hàng cây bên đường, lá xào xạc như tiếng thì thầm của một thế giới đang sụp đổ.
Tư Dao đứng chết lặng, mắt không rời khuôn mặt kia.
Hắn giống Hàn Dục đến mức hoàn hảo – từng đường nét, ánh mắt, đến cả cách nhếch môi khi cười.
Nhưng ánh nhìn của hắn không mang chút hơi người.
“Ngươi là ai?” – cô hỏi, giọng run run.
Hắn cười nhạt:
“Ta đã nói rồi. Ta là bản gốc.”
“Không thể nào… Hàn Dục vẫn ở đây, anh ta là thật!”
“Thật ư?” – hắn bước một bước về phía cô, giọng như hơi gió lướt qua tai – “Thật hay giả là do ai viết nên? Cô nghĩ ai đã tạo ra thế giới này?”
Tư Dao lùi lại, lưng chạm vào tường.
Không khí lạnh như kim châm.
“Nếu anh là bản gốc,” – cô cắn môi – “vậy anh muốn gì ở tôi?”
“Ta muốn kết thúc câu chuyện này. Và để làm được điều đó, ngươi phải biến mất.”
Ánh đèn đường nhấp nháy, gương mặt hắn biến dạng trong bóng tối.
Trong thoáng chốc, cô thấy đôi mắt hắn lóe lên ánh đỏ, như đang quét qua hàng loạt dữ liệu vô hình.
Hệ thống trong đầu cô rung lên:
[Cảnh báo: Kẻ giám sát đang xóa dữ liệu bản thể.]
“Không được!” – cô hét lên, vung tay bật tấm thẻ điện tử trong túi – “Khóa truy cập cấp ba: chặn xóa bộ nhớ tạm!”
Dòng dữ liệu sáng lóe lên giữa không trung, tạo thành một kết giới trong suốt bao quanh cô.
Hắn đứng ngoài, ánh mắt lạnh dần.
“Cô vẫn còn nhớ cách sử dụng lệnh sao?”
“Tôi là tác giả. Đừng quên điều đó.”
Hắn cười khẽ:
“Không, cô chỉ là bản sao.”
Rồi hắn tan biến vào không khí, như sương mờ tan trong gió.
Cô ngồi phịch xuống lề đường, toàn thân run rẩy.
Mồ hôi lạnh rịn ra sau gáy.
“Nếu hắn là bản gốc… vậy Hàn Dục kia là ai?”
Câu hỏi ấy đeo bám cô suốt đêm.
Sáng hôm sau, trời âm u.
Tư Dao đến công ty với đôi mắt thâm quầng.
Vừa bước vào sảnh, cô bắt gặp Hàn Dục đang nói chuyện với trợ lý.
Ánh mắt anh thoáng dừng lại khi nhìn thấy cô.
“Cô ổn chứ?” – anh hỏi.
“Ổn.” – cô đáp, giọng khàn đi.
“Trông không giống ổn cho lắm.”
Cô cố mỉm cười:
“Anh từng thấy tôi ổn bao giờ đâu.”
Anh nhìn cô một lúc, rồi lặng lẽ nói:
“Có lẽ tôi bắt đầu lo cho cô rồi đấy.”
Câu nói khiến tim cô khựng lại nửa nhịp.
Lần đầu tiên, giọng anh không mang vẻ lạnh lùng thường thấy.
“Anh… nói thật sao?”
Anh không đáp, chỉ bước đi trước, để lại mùi hương dịu nhẹ vương lại trong không khí.
Buổi chiều, cả văn phòng chìm trong yên tĩnh.
Tư Dao ngồi trước máy tính, nhưng tâm trí không tập trung nổi.
Trên màn hình, dòng code hệ thống hiện lên mờ ảo, xen lẫn những ký tự lạ.
[Phát hiện trùng lặp dữ liệu: Hàn Dục_01 / Hàn Dục_02]
[Trạng thái: Không thể đồng tồn tại.]
Tim cô thắt lại.
Hai Hàn Dục không thể cùng tồn tại.
Một người sẽ bị hệ thống “xóa bỏ”.
“Không… Mình không thể để điều đó xảy ra.”
Cô bật một tệp ẩn, nhập chuỗi lệnh dài.
Mục tiêu: Sao lưu dữ liệu Hàn Dục_02.
Tức là – cứu lấy người đang đứng trước mặt cô trong thế giới này.
[Cảnh báo: hành động này vi phạm cấu trúc cốt truyện. Tiếp tục?]
“Tiếp tục.”
Ánh sáng xanh phủ khắp căn phòng.
Màn hình chớp liên tục, hơi nóng tỏa ra.
Đúng lúc đó, cửa bật mở.
“Tần Mịch Dao!”
Giọng Hàn Dục vang lên, sắc lạnh.
Anh bước vào, nắm lấy vai cô.
“Cô đang làm gì vậy?!”
Cô giật mình, lùi lại.
“Tôi… tôi chỉ đang kiểm tra hệ thống.”
Anh nhìn thẳng vào màn hình, nơi tên anh đang nhấp nháy.
“Hệ thống gì đây? Sao lại có tên tôi?”
Cô cắn môi, không biết trả lời thế nào.
“Tần Mịch Dao.” – anh hạ giọng, tay siết chặt vai cô – “Cô đang giấu tôi điều gì?”
“Nếu tôi nói ra, anh sẽ không tin.”
“Thử xem.”
Cô nhìn anh thật lâu, rồi nói khẽ:
“Anh không phải người thật. Anh chỉ là dữ liệu trong một câu chuyện mà tôi viết ra.”
Không gian im lặng.
Rồi anh bật cười – tiếng cười lạnh và cay đắng:
“Cô đang đùa à?”
“Tôi ước gì là đùa…”
Cô kể lại tất cả: hệ thống, kẻ giám sát, việc cô bị xuyên vào truyện.
Mỗi câu nói như một nhát dao cứa vào niềm tin mong manh giữa họ.
Hàn Dục im lặng hồi lâu.
Rồi anh nói khẽ, giọng trầm xuống:
“Nếu tôi không thật… vậy cảm xúc tôi dành cho cô là gì?”
Tim cô nhói lên.
“Tôi không biết. Nhưng… tôi cảm nhận được nó.”
Anh nắm lấy tay cô, ánh mắt sâu như vực thẳm:
“Vậy thì để tôi chứng minh nó là thật.”
Anh kéo cô vào vòng tay, hôn lên môi cô – nụ hôn ấm áp, run rẩy, thật đến mức cô quên mất thế giới này là ảo.
Môi anh mang vị mặn của nước mắt, hơi thở hòa quyện, khiến tim cô nghẹn lại.
Khi anh buông ra, giọng anh khàn đặc:
“Nếu là dữ liệu, thì tôi sẽ sống như con người thật. Vì cô.”
Cô nhìn anh, nước mắt tràn ra không kiểm soát.
“Anh không nên nói thế… Hệ thống sẽ nghe thấy.”
Nhưng đã quá muộn.
Không khí xung quanh rung lên.
Dòng chữ đỏ hiện giữa không gian:
[Phát hiện xung đột cảm xúc cấp độ cao.]
[Thực thể Hàn Dục_02 bị đánh dấu là sai lệch.]
[Tiến hành xóa bỏ trong 24 giờ.]
“Không!” – cô hét lên – “Đừng làm thế!”
Anh quay sang, nắm lấy vai cô, ánh mắt kiên định:
“Tư Dao. Nếu tôi phải biến mất, cô hãy viết lại thế giới này. Viết sao cho tôi vẫn tồn tại.”
“Tôi không thể!”
“Cô là tác giả. Cô có thể.”
Ánh sáng đỏ bao trùm căn phòng. Anh ôm chặt cô, thì thầm bên tai:
“Đừng khóc. Cảm xúc của cô chính là mã nguồn duy nhất mà hệ thống không thể xóa.”
Rồi ánh sáng nuốt chửng anh.
Trong tích tắc, vòng tay anh tan biến, chỉ còn mùi hương vương lại.
“Hàn Dục!”
Cô gào lên, nhưng không ai trả lời.
Căn phòng trống rỗng, màn hình đen ngòm.
Dòng chữ cuối cùng hiện lên:
[Hàn Dục_02 – Đã xóa.]
Cô ngã quỵ xuống, nước mắt rơi trên bàn phím.
Bàn tay run rẩy gõ từng ký tự:
“Khôi phục. Khôi phục anh ấy…”
Nhưng hệ thống đáp lại lạnh lùng:
[Tác giả không còn quyền sửa đổi.]
“Không thể nào…” – cô thì thầm, tuyệt vọng.
Bỗng, màn hình lóe sáng – một dòng mã ẩn hiện ra, ký tên: H.D.
“Nếu cô đọc được dòng này, nghĩa là tôi vẫn còn đâu đó. Hãy tìm tôi, trong đoạn mã gốc.”
Cô nhìn dòng chữ, tim bỗng đập mạnh trở lại.
“Anh… vẫn còn.”
Cô lau nước mắt, ánh nhìn rực lên quyết tâm.
“Được thôi, Hàn Dục. Nếu hệ thống muốn xóa anh, tôi sẽ viết lại toàn bộ thế giới này.”
Bên ngoài cửa sổ, gió nổi lên dữ dội.
Hệ thống phát ra âm thanh cảnh báo dồn dập:
[Cảnh báo toàn cục: Tác giả đang tái lập cốt truyện.]
[Rủi ro: Sụp đổ thế giới hiện tại trong 72 giờ.]
Tư Dao vẫn ngồi đó, mười ngón tay gõ điên cuồng lên bàn phím, đôi mắt ánh lên ngọn lửa vừa bi thương vừa kiên định.
“Nếu thế giới này phải sụp đổ để anh sống lại…” – cô mỉm cười – “vậy thì, hãy để nó sụp.”