Trên màn hình trước mặt Tư Dao, dòng lệnh cuối cùng dừng lại ở một dấu nhấp nháy.
Bên ngoài cửa sổ, trời bỗng đổ mưa — những hạt mưa nặng nề, lạnh buốt, trút xuống thành phố ảo mà cô từng tự tay tạo ra.
“Hệ thống,” – cô nói, giọng khàn đi – “mở quyền truy cập vùng mã gốc.”
Một giọng nói vô cảm đáp lại trong đầu:
[Yêu cầu bị từ chối. Quyền truy cập chỉ dành cho Tác giả cấp hệ thống.]
“Tôi là tác giả.”
[Dữ liệu người dùng hiện tại: Lâm Tư Dao – không trùng khớp với bản gốc Tần Mịch Dao.]
“Khốn kiếp…” – cô nghiến răng.
Hệ thống không công nhận cô, vì thân xác này thuộc về nhân vật, không phải tác giả thật.
Nhưng nếu không vào được vùng mã gốc, cô sẽ không bao giờ cứu được Hàn Dục.
Cô nhìn quanh căn phòng – ánh đèn nhấp nháy như sắp tắt, máy tính phát ra tiếng rít nhẹ.
Thế giới đang bắt đầu sụp đổ, đúng như hệ thống cảnh báo.
“Không còn thời gian nữa…”
Cô mở lại tệp nhật ký bí mật – tệp mà Hàn Dục để lại dòng chữ “Tìm tôi trong đoạn mã gốc.”
Bên trong chỉ có một ký tự duy nhất:
root@HD_02: > ∞
Một lệnh truy cập ẩn.
Cô hít sâu, tay run lên khi gõ từng chữ:
run system_reconnect -hd02 -force
Màn hình lóe sáng.
Hệ thống hét lên trong đầu cô:
[Cảnh báo nghiêm trọng: Xâm nhập trái phép vùng mã gốc.]
[Tiến trình khôi phục thực thể Hàn Dục_02 – 1%.]
“Cứ làm đi.” – cô thì thầm. – “Dù tôi phải biến mất.”
Mọi thứ xung quanh nổ tung.
Không gian vỡ ra như mảnh gương.
Khi cô mở mắt, mình đang đứng giữa một khoảng không trắng xóa.
Không có mặt đất. Không có trời.
Chỉ có những chuỗi ký tự trôi nổi, biến đổi không ngừng.
“Đây là… vùng mã gốc.”
Dưới chân cô, từng hàng ký tự bay qua như sóng.
Mỗi ký tự chính là mảnh ký ức của thế giới này — người qua đường, tòa nhà, cảm xúc, mưa, gió… tất cả được viết bằng chữ.
Giọng hệ thống vang lên, không còn trong đầu mà vọng khắp không gian:
[Tác giả xâm nhập trái phép. Tiến hành tái thiết lập trí nhớ.]
“Không!” – cô hét – “Tôi đến để lấy lại Hàn Dục!”
[Thực thể Hàn Dục_02 đã bị xóa vĩnh viễn. Không thể khôi phục.]
“Anh ấy vẫn ở đây! Tôi biết!”
Cô chạy, lao qua những khối dữ liệu đang tan rã.
Mỗi bước đi, cô thấy lại ký ức vụn vỡ: lần đầu anh nhìn cô, ly trà gừng, nụ cười hiếm hoi…
Tất cả như những mảnh phim bị cháy sáng, đang dần biến mất.
Cô dừng lại, nước mắt tràn ra:
“Đừng xóa anh ấy… xin đừng…”
Giọng hệ thống lạnh băng:
[Cảm xúc không được công nhận là dữ liệu hợp lệ.]
“Vậy thì để tôi khiến nó hợp lệ!”
Cô siết chặt tay, mở đoạn mã cuối cùng mà cô từng viết khi còn là tác giả thật:
“Nếu có một tình yêu vượt qua mọi giới hạn, hãy để nó trở thành mã nguồn của thế giới này.”
Cô gõ lại dòng ấy, từng chữ một.
Mỗi ký tự xuất hiện, ánh sáng quanh cô bừng lên mạnh mẽ.
[Cảnh báo: Cấu trúc thế giới đang bị ghi đè.]
[Tỷ lệ sụp đổ: 76%...]
Không gian rung chuyển, ký tự rơi như mưa.
Trong cơn hỗn loạn ấy, một giọng nói vang lên — trầm, ấm, quen thuộc đến mức khiến tim cô nghẹn lại.
“Tư Dao…”
Cô quay phắt lại.
Giữa làn dữ liệu trắng, Hàn Dục đang bước tới.
Anh mặc sơ mi đen, đôi mắt mang ánh sáng dịu hơn bao giờ hết.
“Anh…”
“Anh đã bảo rồi, cảm xúc của em là thứ duy nhất hệ thống không thể xóa.”
Cô lao đến, ôm chầm lấy anh, toàn thân run rẩy.
Anh siết cô vào lòng, bàn tay ấm áp, thật như chưa từng biến mất.
“Anh không còn nhiều thời gian,” – anh khẽ nói bên tai – “thế giới này đang sụp. Em phải quay lại.”
“Không! Em không đi nếu anh không đi!”
“Tư Dao, nghe anh… Chỉ cần em nhớ anh, anh sẽ tồn tại. Ở bất kỳ thế giới nào.”
“Không, em muốn anh ở đây!”
“Nếu em viết lại tất cả, anh sẽ không còn là anh nữa. Chỉ là một ký ức.”
Cô lắc đầu, nước mắt lăn dài:
“Em không cần thế giới hoàn hảo, em chỉ cần anh.”
Anh nhìn cô, nụ cười khẽ nở — ánh mắt pha chút dịu dàng, chút tuyệt vọng.
“Em thật ngốc…”
Anh đặt tay lên trán cô.
Ánh sáng lan tỏa, dữ liệu xung quanh xoáy mạnh, cuốn lấy họ.
“Anh sẽ để lại một phần mã của anh trong tim em. Khi em viết, anh sẽ ở đó.”
“Anh đừng đi!”
“Anh không đi đâu cả. Anh chỉ… về nhà.”
Anh khẽ chạm môi cô, một nụ hôn nhẹ như làn gió tan vào ánh sáng.
Thế giới nổ tung.
Khi cô mở mắt, mọi thứ đã trở lại bình thường.
Văn phòng, ánh nắng, tiếng máy in.
Không còn dấu hiệu nào của vùng mã, hay hệ thống.
Cô nhìn quanh — bàn làm việc trống trơn.
Không có Hàn Dục.
Một giọt nước rơi lên bàn.
Cô chạm vào… là nước mắt của mình.
“Mình… vẫn còn đây.”
Trên màn hình máy tính, một cửa sổ bật lên.
Dòng chữ đơn giản:
Hệ thống khôi phục hoàn tất. Dữ liệu nhân vật Hàn Dục_02 – ẩn trong thư mục trái tim.
Cô khẽ cười, nước mắt lại trào ra.
“Anh đúng là cố chấp đến phút cuối cùng.”
Cô mở file viết mới.
Trang giấy trắng hiện ra.
Dòng chữ đầu tiên cô gõ:
“Ngày ấy, anh bước ra từ trang truyện của tôi — không hoàn hảo, không thực, nhưng lại là tất cả.”
Cô mỉm cười, thì thầm:
“Chào mừng trở lại, Hàn Dục.”
Bên ngoài cửa sổ, gió khẽ thổi.
Trong khoảnh khắc ấy, cô nghe thấy tiếng cười trầm ấm vang lên đâu đó.
Không rõ là từ gió, hay từ chính trái tim mình.