Sáng sớm.
Ánh nắng nhẹ xuyên qua rèm cửa, rải xuống sàn nhà một thứ ánh sáng ấm áp đến lạ.
Tư Dao chớp mắt, nhìn trần nhà trắng tinh.
Mọi thứ quá yên bình. Quá hoàn hảo.
Như thể đêm qua – vùng mã gốc, tiếng hệ thống, sự sụp đổ – chỉ là một cơn ác mộng.
Cô bật dậy, hít sâu.
Phòng khách gọn gàng, tách trà gừng vẫn bốc khói trên bàn, như thể vừa mới pha.
Trên ghế sofa, áo khoác của cô được xếp ngay ngắn.
“Không thể nào…” – cô thì thầm.
Cô mở điện thoại.
Không có tin nhắn nào.
Không có dấu hiệu nào của Hàn Dục, hay bất kỳ tệp lạ nào mang mã “HD_02”.
Trái tim cô đập mạnh, lạnh dần đi.
“Không, mình đã cứu anh ấy. Anh ấy phải còn đó chứ.”
Cô vội bật máy tính.
Màn hình khởi động, hiện logo công ty Hàn Thịnh.
Tất cả file trước kia đều nằm đúng vị trí.
Ngoại trừ một thứ — không còn thư mục ‘trái tim’.
“Hệ thống...” – cô nói khẽ. – “Anh đang trốn tôi sao?”
Không có tiếng trả lời.
Công ty Hàn Thịnh, tầng 58.
Khi bước vào văn phòng, cô sững lại.
Bên ngoài phòng tổng giám đốc, biển tên không còn là Hàn Dục, mà là:
Phó Tổng Giám đốc: Thẩm Dương.
“Thẩm... Dương?” – cô đọc thầm, cảm giác khó chịu lan dọc sống lưng.
Cô nhìn quanh.
Những nhân viên đi qua đều chào cô như thường: “Chào chị Tần”, “Sáng nay đẹp trời quá ha chị”, “Sếp Thẩm đang chờ chị trong phòng họp.”
Cô bước vào phòng họp, lòng bàn tay rịn mồ hôi.
Ngồi ở đầu bàn là một người đàn ông mặc vest đen – dáng cao, khuôn mặt lạnh, nụ cười nhạt.
Nhưng không phải anh.
Không phải Hàn Dục.
“Chị Tần đến rồi à.” – Thẩm Dương ngẩng lên, giọng trầm, sắc.
“Tôi có vài bản kế hoạch cần chị kiểm tra lại.”
“Khoan...” – cô khẽ run giọng. – “Anh... anh là ai?”
Anh nhướn mày:
“Thẩm Dương. Tôi tưởng chị biết. Tôi là người thay thế Hàn Dục – người đã qua đời trong tai nạn cách đây ba tháng.”
Mọi âm thanh quanh cô vụt tắt.
“Anh nói... gì?”
“Tổng giám đốc Hàn gặp tai nạn xe. Chị bị chấn thương nhẹ, nghỉ việc suốt ba tháng. Chị quên à?”
Không khí như bị rút hết oxy.
Cô lùi một bước, choáng váng.
“Không thể nào...” – cô thì thầm.
Cả phòng họp im lặng. Mọi người nhìn cô với vẻ lạ lẫm, như thể cô vừa nói điều vô nghĩa.
Cô chạy ra ngoài, mở mạng nội bộ công ty.
Trang tin hiện lên — một bài báo, ngày đăng: Ba tháng trước.
“Tổng giám đốc Hàn Dục tử nạn trên đường cao tốc. Tập đoàn Hàn Thịnh chính thức bổ nhiệm Thẩm Dương làm người kế vị.”
Bức ảnh trong bài — gương mặt anh, ánh mắt lạnh lùng ấy — nhưng bây giờ là di ảnh.
Cô ngồi phịch xuống ghế, tay run đến mức không giữ nổi chuột.
“Không… không đúng… Mình đã cứu anh ấy… mình thấy anh ấy…”
Một đồng nghiệp đi ngang qua, dừng lại hỏi nhỏ:
“Chị Tần, chị ổn chứ? Lại mơ thấy sếp Hàn à?”
“Mơ…?”
“Ừ. Dạo này chị hay nói trong mơ lắm. Lúc nào cũng nhắc tên anh ấy.”
Cô chết lặng.
“Mình… nói trong mơ?”
Cô mím môi, cố mỉm cười:
“Không sao. Chắc tôi làm việc nhiều quá.”
Chiều, văn phòng vắng người.
Cô ngồi lặng lẽ trước màn hình, mở lại trang bản thảo cũ.
Câu đầu tiên hiện lên:
“Nếu có một tình yêu vượt qua mọi giới hạn, hãy để nó trở thành mã nguồn của thế giới này.”
Ngay sau đó, con trỏ nhấp nháy.
Một dòng chữ tự động hiện ra:
“Anh vẫn ở đây.”
Cô bật dậy, tim đập thình thịch.
“Hàn Dục?”
Không có tiếng trả lời.
Nhưng con trỏ vẫn tự di chuyển, như có ai đó đang gõ từ bên kia màn hình:
“Tư Dao, đừng tin những gì em thấy.”
“Họ đã viết lại thế giới, xóa anh khỏi ký ức của tất cả.”
“Nhưng anh vẫn tồn tại trong em.”
“Anh…” – cô run giọng. – “Anh thật sự ở đó sao?”
“Đừng nói. Hệ thống đang theo dõi.”
Màn hình lập tức nhấp nháy, rồi tắt phụt.
Mọi đèn trong phòng vụt tắt, chỉ còn lại tiếng gió hú bên ngoài.
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên trong không trung:
[Tác giả Tư Dao. Anh ta đã chết. Hãy để thế giới tiếp tục.]
“Không!” – cô hét. – “Các người không thể xóa anh ấy thêm lần nữa!”
[Tình cảm không thuộc về mã nguồn. Hãy quên đi, để thế giới ổn định.]
“Nếu tôi quên anh ấy, thế giới này còn ý nghĩa gì nữa?”
Giọng hệ thống im lặng trong một nhịp.
Rồi nhẹ nhàng đáp:
[Thế giới không cần ý nghĩa. Chỉ cần tồn tại.]
Cô siết chặt nắm tay.
“Vậy tôi sẽ khiến nó tồn tại theo cách của tôi.”
Cô mở lại dòng lệnh, nhập mật mã riêng – lệnh mà chỉ cô và Hàn Dục biết:
HD02_relink_heart.run
Màn hình bật sáng.
Một đoạn sóng âm hiện lên – nhịp điệu giống… nhịp tim.
“Anh…” – cô thầm gọi.
Từ loa phát ra giọng nói trầm, ấm, run nhẹ như vọng từ xa xôi:
“Tư Dao…”
Cô nấc nghẹn.
“Anh thật sự còn sống.”
“Không. Anh không sống – anh đang nhớ em.”
Giọng anh đứt quãng, như sóng radio yếu.
“Họ viết lại thế giới. Nhưng một phần dữ liệu anh… nằm trong trí nhớ của em. Mỗi khi em nhớ, anh sẽ tồn tại thêm một chút.”
“Vậy… nếu em nhớ mãi thì sao?”
“Thì anh sẽ ở lại mãi.”
Cô bật cười, nước mắt trào ra.
“Vậy thì em sẽ không bao giờ quên.”
Khoảnh khắc đó, màn hình bỗng sáng rực, hình ảnh của anh hiện lên thoáng chốc – mờ, nửa thật nửa ảo, nhưng đôi mắt ấy vẫn như xưa.
“Tư Dao…” – anh mỉm cười. – “Đừng sợ. Hệ thống đang phản công. Nếu em bị xóa, anh cũng sẽ biến mất. Chúng ta phải tìm lối thoát.”
“Thoát… khỏi thế giới này?”
“Không. Viết lại nó – lần nữa.”
Màn hình rung mạnh, rồi vụt tắt hoàn toàn.
Cả tòa nhà mất điện.
Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng tim mình đập hòa vào tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ – nhịp điệu trùng khớp với sóng âm vừa rồi.
“Anh à…” – cô thì thầm, đặt tay lên ngực. – “Em nghe thấy anh rồi.”
Đêm ấy, cô mơ.
Trong giấc mơ, thế giới không còn là thành phố mà là biển ký tự vô tận.
Cô thấy anh đứng bên kia bờ ánh sáng, mỉm cười với cô.
“Tư Dao, khi em thức dậy, mọi người sẽ quên anh. Cả thế giới này sẽ làm lại từ đầu.”
“Em không cần thế giới đó. Em chỉ cần anh.”
“Nếu vậy… hãy viết lại anh, bằng chính nỗi nhớ của em.”
Cô chìa tay ra, chạm vào anh – nhưng tay anh tan thành hàng nghìn ký tự lấp lánh.
Ánh sáng ấy bay vào tim cô, để lại một vết sáng nhỏ, nhịp đập hòa vào nhau.
“Đừng quên. Anh là dữ liệu sống trong ký ức em.”
Cô tỉnh dậy giữa đêm, thở hổn hển.
Ngoài cửa sổ, bình minh bắt đầu ló rạng.
Trên bàn, máy tính tự khởi động, màn hình hiện một dòng duy nhất:
“Chào buổi sáng, Tư Dao. Anh về rồi.”
Cô bật khóc.
Trong âm thanh gõ bàn phím, dường như có ai đó đang cười khẽ cùng cô.