Phòng tiệc tầng 18 của khách sạn sang trọng tràn ngập ánh đèn và tiếng cười nói. Trên sân khấu, ảnh cưới của tôi và anh – Trần Dương – chiếu lên màn hình lớn như một minh chứng cho hôn nhân mà tôi từng ngỡ là hạnh phúc. Hôm nay là sinh nhật Trần Dương, chồng tôi. Tôi đã mất cả tuần để lên kế hoạch, tự tay chuẩn bị mọi thứ, chỉ mong anh vui vẻ.
Nhưng dường như, tôi là người duy nhất mong điều đó.
“An An kìa, em lại khóc nữa rồi. Nào, cười lên chút đi, hôm nay là sinh nhật mà.” Trần Dương cất giọng dịu dàng đến mức tôi thấy gai người. Ánh mắt anh dịu dàng với cô gái mặc váy trắng đang lau nước mắt bên cạnh.
Cô ta tên là Lục An – thanh mai trúc mã của chồng tôi, cũng là "bạch nguyệt quang" trong lòng anh. Tôi đã cố tỏ ra rộng lượng, đã cố tin rằng mọi thứ chỉ là quá khứ. Nhưng khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra, tôi chưa từng có vị trí thật sự trong trái tim người đàn ông này.
“Anh Dương, em không sao… Em chỉ là nhớ đến ba mẹ em…” An An nói nhỏ, giọng run run, đôi mắt lấp lánh nước ngước nhìn anh như con thỏ nhỏ cần được vỗ về.
Trần Dương chau mày, đưa tay xoa đầu cô ta đầy cưng chiều. “Ngoan, đừng buồn. Hôm nay là sinh nhật anh, An An phải cười thì anh mới vui.”
Tôi ngồi cách đó chỉ vài bước chân, một tay nhẹ nhàng đặt lên bụng – nơi sinh linh bé nhỏ chưa đầy sáu tuần đang lớn lên từng ngày. Tôi không muốn gây sự, không muốn để tâm… nhưng cái cách họ nhìn nhau, nói chuyện, như thể tôi không tồn tại, khiến máu trong người tôi sôi lên.
Tôi định đứng dậy ra ngoài hít thở một chút, thì Trần Dương bỗng quay sang nhìn tôi, rồi nở nụ cười… đầy ý tứ.
“Lâm Tịnh, em ngồi ở đó làm gì nghiêm túc thế? Tới đây đi, chơi trò kéo ghế như hồi cấp ba cho vui.”
Tôi cau mày. “Trò đó trẻ con lắm, em mang thai rồi, không tiện...”
Anh ta chẳng nghe, cũng chẳng để tâm đến câu nói của tôi. Khi tôi vừa bước tới chuẩn bị ngồi xuống, thì ghế bị anh kéo tuột ra phía sau, tôi mất đà, ngã nhào xuống nền gạch cứng lạnh.
Tiếng cười rộ lên từ đám bạn của anh.
“Trời ơi, Lâm Tịnh, em không sao chứ?” Một giọng nam bật ra, nhưng nghe không chút thành ý.
Tôi hoảng loạn đưa tay ôm bụng. Một cơn đau nhói như xé toạc bụng dưới khiến tôi không thể đứng dậy. Hơi thở tôi gấp gáp. Nhưng điều khiến tôi không thể tin được – là tiếng cười của An An.
Cô ta che miệng, như thể đang cố nén cười nhưng lại không thể giấu đi ánh mắt khoái trá.
Trần Dương bước đến, thay vì lo lắng, anh lại chau mày. “Sao em lại phản ứng thái quá vậy? Chỉ là trò đùa thôi mà. Làm gì căng thẳng thế?”
Tôi siết tay thành nắm đấm, nhịn đau, đứng dậy một cách khó khăn. Trái tim tôi đập loạn, giận dữ và tủi hờn cùng lúc trào dâng.
Không một ai bên anh quan tâm tôi vừa ngã thế nào. Không ai hỏi đứa bé trong bụng tôi có sao không. Họ chỉ nhìn tôi như một kẻ phá hoại niềm vui của họ.
“Mau xin lỗi An An đi.” Anh nói, lạnh lùng. “Vì em mà cô ấy đang buồn cũng phải bật cười. Nhưng giờ không khí lại căng thẳng rồi.”
Tôi bật cười. Tiếng cười khàn đặc, nghẹn trong cổ họng.
“Xin lỗi?” Tôi nhìn anh, rồi nhìn An An. “Tôi phải xin lỗi người khiến tôi ngã, và người cười trên nỗi đau của tôi?”
An An cắn môi, tỏ vẻ đáng thương. “Chị Tịnh, em không trách chị đâu, em chỉ… em chỉ thấy buồn vì... chị ngã, em lo cho chị mà...”
Đủ rồi.
Tôi không nhịn được nữa.
Cơn đau vẫn âm ỉ dưới bụng, nhưng tôi chẳng còn tâm trí để quan tâm. Tôi đưa tay hất mạnh bàn tiệc phía trước, đĩa thức ăn nóng hổi, ly rượu vang, bánh kem... văng thẳng vào người Trần Dương và An An.
Không khí trong phòng tiệc như đông cứng lại trong một giây.
Trần Dương sửng sốt. An An hét lên, váy trắng dính đầy đồ ăn, khuôn mặt tái mét.
Tôi gằn từng chữ, mắt nhìn thẳng vào Trần Dương: “Sinh nhật vui vẻ, Trần Dương. Coi như quà chia tay.”
Rồi tôi quay người, rời khỏi căn phòng, bước chân loạng choạng. Cơn đau ngày càng dữ dội.
Tôi tỉnh lại trong phòng bệnh trắng toát.
Bên cạnh là bác sĩ với ánh mắt ái ngại. “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng… Nhưng cô bị sảy thai rồi.”
Toàn thân tôi lạnh toát. Trái tim tôi như rơi xuống vực sâu.
Không có một ai bên cạnh.
Không một tin nhắn từ Trần Dương.
Không một lời hỏi han từ người tôi từng gọi là chồng.
Tôi siết chặt chăn, nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài xuống má. Nhưng trong lòng tôi không còn là đau đớn nữa — mà là quyết tâm. Tôi sẽ không bao giờ để bản thân trở thành trò cười của họ nữa.
Tôi sẽ ly hôn.
Tôi sẽ quay lại – và bắt đầu cuộc sống mới.