tôi không đánh ghen, tôi đánh son

Chương 2: Tôi Không Đánh Ghen, Tôi Đánh Son


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùi thuốc sát trùng tràn ngập trong không khí. Tôi nằm lặng trên giường bệnh, ánh đèn trắng trên trần nhà khiến đôi mắt tôi khô rát. Không ai bên cạnh. Không một lời hỏi han.

Tôi đưa tay chạm nhẹ lên bụng. Nơi đó, giờ đây trống rỗng.

Tôi mất con rồi.

Đứa bé chưa kịp thành hình, chưa kịp nghe giọng mẹ, đã rời khỏi thế giới này trong một buổi tiệc sinh nhật đầy ồn ào và giả dối. Tất cả chỉ vì một trò đùa.

Cánh cửa phòng bệnh bật mở.

Tôi lập tức ngồi dậy, tim khẽ run. Nhưng không phải Trần Dương. Là y tá, mang thuốc vào, liếc nhìn hồ sơ một cách lạnh nhạt.

“Tình trạng đã ổn định. Người nhà đâu rồi? Cô cần người ký giấy xuất viện.”

Tôi cười khẽ. “Không ai đến cả.”

Cô y tá khựng lại vài giây rồi gật đầu, không hỏi gì thêm. Tôi hiểu. Với họ, tôi chỉ là một bệnh nhân trong hàng trăm người, chẳng ai quan tâm lý do tôi nằm đây.

Tôi tự mình ký giấy xuất viện, tự mình thay đồ, tự mình ra khỏi bệnh viện với một thân thể rã rời. Trời hôm nay âm u, từng cơn gió lạnh tạt qua khiến tôi rùng mình.

Tôi gọi cho Trần Dương.

Không bắt máy.

Tôi nhắn một dòng:

“Em đã sảy thai. Nếu anh còn chút lương tâm, hãy đến bệnh viện.”

Không hồi âm.

Mười phút. Hai mươi. Một tiếng. Vẫn là im lặng.

Tôi đứng một mình dưới mái hiên bệnh viện, mưa lất phất rơi, tay run run siết lấy điện thoại. Tôi gọi tiếp — lần này chuyển thẳng vào hộp thư thoại.

Chuyện gì đó trong tôi vỡ vụn. Nhưng lần này không phải vì đau lòng. Là vì tôi đã quá ngu ngốc.

Một chiếc taxi trờ tới. Tôi lên xe.

“Về đâu vậy cô?” Tài xế hỏi.

Tôi im lặng một lúc rồi nói: “Không về nhà. Đưa tôi đến khách sạn gần đây.”

Tôi không muốn trở về ngôi nhà đó nữa. Căn nhà mà tôi gọi là tổ ấm, hóa ra chỉ là nơi tôi tự huyễn hoặc bản thân.

Khách sạn ba sao, phòng đơn. Căn phòng nhỏ, sạch sẽ, và — quan trọng nhất — không có ai quen.

Tôi ngồi trước gương, nhìn gương mặt xanh xao, đôi môi khô nứt và đôi mắt thâm quầng. Gương mặt này, thân thể này — tôi đã từng hy sinh tất cả vì Trần Dương. Vì người đàn ông đó, tôi từ bỏ cơ hội thăng tiến ở công ty mẹ đẻ, chọn lui về sau làm “người phụ nữ của gia đình”.

Tôi đã tin, chỉ cần mình yêu đủ nhiều, nhẫn nhịn đủ lâu, anh sẽ cảm nhận được.

Tôi sai rồi.

Tôi rút điện thoại, nhấn vào mục ảnh — là những bức siêu âm thai nhi, những hình ảnh tôi chụp lén Trần Dương khi anh ngủ, những đoạn tin nhắn tôi từng đọc đi đọc lại mỗi đêm… tất cả như một cái tát vào mặt tôi lúc này.

Tôi nhấn XÓA TẤT CẢ.

Không do dự.

Tôi mở một tệp tin cũ trong điện thoại — bản hợp đồng tiền hôn nhân. Tôi từng không muốn ký, nhưng mẹ Trần Dương bảo “cho chắc chắn” nên tôi nhượng bộ.

Giờ thì tốt. Tài sản chung gần như bằng 0. Căn nhà đứng tên Trần Dương. Cổ phần công ty bố mẹ tôi từng chuyển cho tôi trước khi cưới, tôi cũng đã tự tay chuyển cho anh để "anh dễ quản lý".

Cười vào mặt mình được rồi.

Tối hôm đó, tôi nhận được cuộc gọi đầu tiên sau cả ngày dài.

Là mẹ chồng.

“Lâm Tịnh, con bỏ về như thế là có ý gì? Hôm qua sinh nhật Dương mà con làm ầm lên trước mặt bao người. Giờ còn giả vờ sảy thai để gây áp lực?”

Tôi nghe mà lạnh sống lưng.

“Con không giả vờ. Con thật sự mất con rồi.” Tôi đáp, giọng bình tĩnh đến lạ.

“Có thai cũng chưa ra hình hài, mất rồi thì coi như không có. Còn làm bộ đáng thương làm gì? Con là vợ, thì phải biết nhường nhịn bạn thân của chồng. An An nó lớn lên với Dương từ nhỏ, con nên hiểu thân hiểu phận mới phải.”

Tôi lặng thinh vài giây. Rồi dập máy.

Không thèm đáp.

Một tiếng sau, Trần Dương gọi.

Tôi bắt máy.

“Em đang ở đâu? Về nhà đi. Mẹ gọi cho anh nói em hỗn với bà.” Giọng anh lạnh lùng như thể tôi là đứa trẻ con bỏ nhà đi.

Tôi hỏi lại: “Anh không định hỏi con thì sao à?”

Anh im lặng vài giây.

“Chuyện đã xảy ra rồi thì thôi, anh cũng buồn. Nhưng giờ không phải lúc em làm rối lên. Về nhà, anh sẽ nói chuyện.”

“Về làm gì?” Tôi hỏi, mắt nhìn ra màn đêm mưa mịt mùng ngoài cửa sổ. “Để anh và An An tiếp tục diễn vai đôi tri kỷ còn em làm người ngoài?”

“Em nói cái gì vậy? An An chỉ là bạn!”

“Phải, bạn mà anh kéo ghế cho cười trên nỗi đau của vợ mình.” Tôi bật cười. “Anh không cần đóng nữa đâu, Trần Dương. Em sắp gửi đơn ly hôn rồi.”

Anh gắt lên: “Em điên rồi sao? Vì một cú ngã mà em đòi ly hôn?”

Tôi chậm rãi nói từng chữ:

“Không phải vì cú ngã. Mà vì tôi cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.”

Tôi tắt máy.

Lần đầu tiên sau ba năm hôn nhân, tôi thấy lòng mình nhẹ bẫng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.