Ba ngày sau khi tôi công khai livestream và nộp đơn kiện, Tòa án Nhân dân Quận Trung tâm chính thức tiếp nhận hồ sơ vụ kiện vu khống và bôi nhọ danh dự của tôi – người nộp đơn: Lâm Tịnh.
Bị đơn: An An (tên thật: Trương Gia An) và Phạm Quang – đồng phạm phát tán thông tin giả mạo.
Truyền thông bắt đầu bám sát vụ kiện. Không ít người nghĩ tôi đang "làm lớn chuyện". Nhưng tôi hiểu rõ: đây không chỉ là đòi lại danh dự – mà là chấm dứt chuỗi ngày tôi bị giẫm đạp mà không ai phải chịu trách nhiệm.
1. Đòn đánh đầu tiên: Họp báo chính thức
Với sự hỗ trợ của Phong Dương, tôi tổ chức một buổi họp báo truyền thông quy mô vừa đủ, với mục tiêu rõ ràng:
Trình bày sự thật, công khai hướng đi pháp lý, và khẳng định quan điểm không nhân nhượng.
Trong buổi họp, tôi phát biểu ngắn gọn nhưng cứng rắn:
“Tôi từng im lặng rất lâu, nghĩ rằng làm người tốt là đủ. Nhưng xã hội này không cần người tốt biết im lặng – mà cần người dám đứng lên khi bị chà đạp.
Tôi không đòi ai thương hại. Tôi chỉ muốn pháp luật được thực thi, để những kẻ nấp sau màn hình không còn tự tung tự tác.”
Thẩm Dịch ngồi ở hàng ghế đầu, ánh mắt không rời khỏi tôi. Khi họp báo kết thúc, anh chỉ nói một câu:
“Tôi tự hào về cô.”
2. Bên kia: An An vùng vẫy lần cuối
Trong một căn hộ thuê tạm, An An đang hoảng loạn. Cô ta vừa bị yêu cầu tạm khóa tài khoản ngân hàng chính, vì bị xác minh là người chuyển tiền cho Phạm Quang để tung đoạn ghi âm sai sự thật.
Luật sư của An An lắc đầu:
“Cô không có cơ hội thắng nếu bên kia có đủ bằng chứng. Tốt nhất là nên thương lượng.”
An An gào lên: “Không! Tôi không thua con Lâm Tịnh đó! Nó đã cướp hết ánh sáng của tôi, giờ muốn bôi nhọ tôi nữa à? Không đời nào!”
Luật sư nhìn cô ta, ánh mắt lạnh dần: “Cô không còn là ‘ngọc nữ’ mà truyền thông từng dựng lên nữa đâu. Bỏ cái mặt nạ ấy đi.”
3. Thẩm Dịch – người đàn ông không chỉ là cộng sự
Sau buổi họp báo, Thẩm Dịch mời tôi ăn tối. Lần đầu tiên sau bao năm, tôi nhận lời một cách nhẹ nhàng – không suy nghĩ quá nhiều.
Chúng tôi chọn một quán Ý nhỏ, không ồn ào, không có cánh phóng viên chực chờ ngoài cửa.
Trong ánh đèn vàng ấm áp, tôi hỏi anh:
“Vì sao anh lại tin tôi ngay từ đầu? Không một chút nghi ngờ nào à?”
Anh mỉm cười, chậm rãi đáp:
“Cô không cần phải nói gì. Ánh mắt của một người không bao giờ nói dối được. Tôi từng thấy ánh mắt ấy khi cô ngồi trình bày bản chiến lược đầu tiên – nó không phải ánh mắt của một người đi đường tắt.”
Tôi ngồi lặng một chút. Không hiểu vì sao, trái tim tôi – nơi từng là vết thương khâu chằng chịt – khẽ nhói lên.
Không đau. Mà là chạm vào một điều gì đó rất mềm.
4. Một đêm đầy sao, và một khoảnh khắc khó quên
Sau bữa tối, anh đưa tôi về. Trước khi rời khỏi xe, anh đột ngột hỏi:
“Cô có từng nghĩ... sẽ cho ai đó một cơ hội mới chưa?”
Tôi sững người. Không phải vì bất ngờ – mà vì tôi không ngờ anh lại hỏi thẳng như thế.
“Anh đang nói về công việc... hay là…”
Thẩm Dịch cắt lời, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi:
“Về tôi. Và về cô.”
Tim tôi đập lệch một nhịp.
Anh không chạm vào tôi, không nói lời ngọt ngào, không ra vẻ "cứu tinh".
Chỉ là một người đàn ông thật lòng muốn bước vào thế giới của một người phụ nữ đã từng tổn thương.
Tôi không trả lời. Chỉ gật nhẹ đầu, rồi bước xuống xe.
Nhưng đêm đó, tôi không thể ngủ được.
Vì lần đầu tiên, sau tất cả, tôi cho phép mình... mỉm cười khi nhớ đến một người đàn ông.