tôi không đánh ghen, tôi đánh son

Chương 7: Tôi Không Đánh Ghen, Tôi Đánh Son


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chưa đầy một tháng sau khi trở thành gương mặt đại diện của chiến dịch “Xanh toàn cầu”, Lâm Tịnh xuất hiện dày đặc trên các trang tin, tạp chí, bảng quảng cáo và các talkshow truyền hình.

Mỗi lời cô nói, mỗi bước cô đi đều trở thành xu hướng. Người ta gọi cô là “hiện tượng truyền thông” – một người phụ nữ tái sinh từ đổ nát, mạnh mẽ và truyền cảm hứng.

Nhưng thành công luôn đi cùng thử thách.

Một buổi chiều đầu tuần, trợ lý của tôi – Vy – vội vã bước vào phòng họp:

“Chị Tịnh! Có chuyện rồi ạ…”

Tôi ngẩng đầu từ tập tài liệu, ánh mắt bình tĩnh: “Nói đi.”

Vy đặt chiếc iPad trước mặt tôi, giọng gấp gáp:

“Trên mạng đang lan truyền đoạn ghi âm giọng một người đàn ông. Trong đó có nhắc đến việc chị từng được chồng ‘bao nuôi’, dùng quan hệ cá nhân để thăng tiến… Và... người tung tin khẳng định đã từng tiếp xúc chị từ lúc còn là trợ lý.”

Tôi cau mày. Chạm nhẹ lên màn hình.

Giọng nói ấy… không sai.

Là Quang – một đồng nghiệp cũ từng bị tôi đuổi khỏi công ty năm xưa vì hành vi quấy rối đồng nghiệp nữ.

Và ai là người đang khui chuyện này lại đúng lúc tôi vừa ký hợp đồng lớn?

Tôi không cần đoán.

An An.

Cô ta tung đoạn ghi âm vào đúng thời điểm Lâm Tịnh đang được công chúng tôn vinh.

Một đòn “bẩn” nhưng không thiếu hiệu quả – bởi người ta luôn sẵn sàng tin điều xấu về một người phụ nữ thành công.

Bên phía truyền thông quốc tế lập tức yêu cầu giải thích. Các đối tác trong nước bắt đầu do dự, thậm chí có thương hiệu tạm dừng quảng bá hình ảnh của tôi.

Sóng gió bắt đầu nổi lên.

Thẩm Dịch đích thân đến văn phòng tôi, đặt báo cáo xuống bàn:

“Tin đồn lan rất nhanh. Nếu không phản ứng kịp, uy tín của cô sẽ sụp đổ chỉ trong 48 giờ.”

Tôi nhìn anh, ánh mắt không hoảng loạn.

“Anh có tin tôi không?”

Thẩm Dịch đáp ngay, không chần chừ: “Tôi tin. Nhưng thế giới không phải ai cũng như tôi.”

Tôi khẽ gật đầu. “Vậy thì tôi sẽ khiến họ phải tin.”

Đêm hôm đó, tôi tổ chức một buổi livestream công khai, không script, không chuẩn bị bài bản như mọi khi. Chỉ là tôi – một mình, trước ống kính.

Người xem tăng lên chóng mặt ngay từ phút thứ ba.

Tôi nhìn thẳng vào máy quay, giọng trầm tĩnh:

“Có người nói tôi từng dùng quan hệ để thăng tiến. Nói tôi được chồng bao nuôi. Thậm chí nói rằng tôi giả vờ ngã để đổ tội cho người khác.

Tôi không phủ nhận rằng mình từng là người phụ nữ mềm yếu, từng hy sinh quá nhiều cho một người không xứng đáng.

Nhưng tôi chưa từng bán danh dự để đổi lấy vị trí.

Ba năm trước, tôi rời khỏi công ty với chức danh Trưởng phòng – tự nguyện. Bằng chứng của tất cả chiến dịch tôi thực hiện đều còn đó. Và những người thật sự từng làm việc cùng tôi – họ biết rõ điều gì là thật.

Còn những ai muốn dựng chuyện... tôi mời họ ra tòa.”

Tôi đưa lên một tập hồ sơ dày: Đơn kiện và bằng chứng về việc Quang từng bị kỷ luật, có hành vi quấy rối và vu khống.

“Chơi bẩn không khiến các người cao hơn. Nó chỉ chứng minh rằng: tôi từng là ai, và các người chưa từng dám là gì.”

Livestream kết thúc với gần 3 triệu lượt xem, hàng trăm nghìn lượt chia sẻ và đồng cảm.

Sáng hôm sau, hashtag #LâmTịnhKhôngGụcNgã leo thẳng lên top 1 xu hướng.

Một vài KOLs từng nghi ngờ tôi vội vàng gỡ bài, thậm chí viết lời xin lỗi. Nhiều người trong ngành bắt đầu lên tiếng ủng hộ – vì họ biết cú ngã của tôi là thật, và sự trở lại còn thật hơn.

Tôi nhận được tin nhắn từ người không ngờ nhất:

Giám đốc thương hiệu HANSI – đối tác mà An An từng làm đại diện.

“Lâm Tịnh, chúng tôi sẵn sàng hủy hợp đồng với An An để mời cô trở thành đại sứ mới. Cô xứng đáng hơn.”

Trong một quán cà phê nhỏ, An An đập mạnh cốc xuống bàn khi thấy tin tức:

“Không thể nào! Mọi thứ đáng ra phải kết thúc với đoạn ghi âm đó! Sao cô ta vẫn không sụp đổ?!”

Một người bạn cạnh cô ta lên tiếng nhẹ: “Vì cô ấy có năng lực thật. Và… cô chơi quá bẩn, An An à.”

An An quay sang, ánh mắt rực lên độc địa: “Tao chỉ muốn lấy lại những gì đáng lẽ thuộc về tao! Tại sao lúc nào cũng là nó?”

Nhưng cô ta không biết – tên mình đang bắt đầu bị điều tra.

Một luật sư của Phong Dương vừa đệ trình hồ sơ về hành vi bôi nhọ và tung thông tin sai lệch gây thiệt hại hình ảnh thương mại.

Tôi đứng trên sân thượng trụ sở Phong Dương, nhìn thành phố rực sáng bên dưới.

Thẩm Dịch bước đến bên cạnh, im lặng một lúc rồi nói:

“Không phải ai cũng giữ được bình tĩnh và lý trí như cô. Cô từng nghĩ đến việc bỏ cuộc chưa?”

Tôi khẽ cười, mắt vẫn hướng về xa xăm.

“Có. Nhưng rồi tôi nhớ ra – tôi từng bị đạp xuống đáy. Không lẽ lại ngồi đó mãi?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.