tội nghiệt ngọt ngào

Chương 3: Va chạm đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi vẫn nhớ đêm đó, ngọn đèn dầu trong phòng thiền của Minh Trạch chập chờn như hơi thở mệt mỏi của một linh hồn đang giấu mình. Ánh sáng vàng hắt lên bức tượng Phật gỗ, soi rõ từng đường vân cũ kỹ, nhưng tôi lại thấy như có điều gì đó đang nhìn thấu vào tim mình — thứ mà tôi ra sức che giấu suốt bao ngày qua.

Tôi đến để trả lại chiếc khăn choàng anh đã đưa khi tôi ngã ngoài sân. Chỉ vậy thôi. Nhưng khi đứng trước cửa, tôi không biết vì sao mình lại chần chừ. Trong tu viện này, mỗi bước chân đều vang lên tiếng vọng. Tiếng vọng của yên lặng, của lời thề thanh tịnh mà người ta thầm kính.

“Cô chưa ngủ sao?” — giọng nói trầm, nhẹ, không cao hơn hơi gió đêm.

Minh Trạch đang ngồi trước bàn gỗ, lưng thẳng, tay lần chuỗi hạt. Dáng anh tĩnh lặng đến mức tôi ngỡ đó chỉ là tượng. Chỉ khi ánh mắt anh ngước lên, tôi mới thấy có thứ gì đó sống động — như ánh lửa chực bùng lên giữa ngọn đồi tuyết.

“Tôi... mang trả cái này.” Tôi chìa chiếc khăn, không dám nhìn vào mắt anh.

Anh đứng dậy. Áo nâu sồng khẽ lay động. Khi anh bước đến gần, mùi nhang trầm và hương gỗ đàn hương vây quanh khiến tôi bỗng thấy lòng mình bất an. Cả căn phòng yên tĩnh đến mức tôi nghe được nhịp thở của chính mình, và có lẽ, cả của anh.

Khăn rơi khỏi tay tôi.

Trong khoảnh khắc tôi cúi xuống nhặt, bàn tay anh cũng vươn ra. Va chạm ấy... nhẹ như cánh chuồn đậu trên mặt nước, nhưng lại khiến tim tôi đập loạn. Làn da anh lạnh, còn tay tôi run.

“Cẩn thận.” Anh nói nhỏ, như sợ chính giọng mình sẽ làm vỡ điều gì đó đang rất mong manh giữa hai người.

Tôi ngẩng lên, ánh mắt vô tình chạm vào ánh nhìn của anh. Chỉ một giây thôi — một giây đủ dài để tôi thấy trong đôi mắt ấy có gì đó... không thuộc về Phật.

Một ngọn đèn khẽ tắt. Gió luồn qua khe cửa, mang theo mùi nhang và tiếng chuông xa. Tôi nghe tiếng chuỗi hạt rơi xuống bàn gỗ, âm thanh vang lên, khô khốc, như một lời cảnh tỉnh.

“Cô nên về nghỉ.” Giọng anh trầm xuống.

Tôi khẽ gật đầu, nhưng đôi chân vẫn đứng nguyên. Trong tôi dấy lên một thứ cảm giác lạ lẫm — vừa muốn trốn đi, vừa muốn ở lại.

Ánh sáng còn lại từ ngọn đèn cuối cùng hắt lên nửa khuôn mặt anh. Gương mặt ấy bình thản, nhưng đôi mắt lại như mặt hồ khi gió thổi — có gợn sóng, dù rất khẽ.

Tôi nghe mình hỏi, không rõ vì sao: “Anh chưa bao giờ... thấy cô đơn sao?”

Minh Trạch hơi khựng lại. Rồi anh quay mặt sang tượng Phật, đôi mắt lặng đi. “Cô đơn là phần của con người. Nhưng ở đây, tôi học cách sống cùng nó.”

Tôi nhìn anh, khẽ cười. “Và tôi thì học cách không sợ nó nữa.”

Không ai nói thêm điều gì. Nhưng khoảng cách giữa chúng tôi dường như không còn là một khoảng trống. Nó đặc quánh, dày lên bởi hơi thở, bởi ánh nhìn và những điều không được phép gọi tên.

Tôi nhận lại chiếc khăn. Khi ngón tay anh vô tình chạm vào, một tia ấm lan ra khắp cánh tay tôi. Như thể có dòng điện vô hình chạy xuyên qua cơ thể, khiến mọi suy nghĩ bị xáo trộn.

“Cảm ơn anh.” Tôi nói khẽ, gần như thì thầm.

Anh chỉ gật đầu, lùi lại một bước. Nhưng ánh mắt anh vẫn dõi theo tôi — không phải ánh nhìn của một người thầy tu, mà là của một con người đang cố nén lại bản năng sâu nhất trong tim mình.

Khi tôi quay đi, gió lại thổi qua, làm tấm rèm khẽ lay. Tôi thoáng thấy bóng mình phản chiếu trong gương đồng trên bàn anh — một hình bóng mong manh, run rẩy giữa hai thế giới.

Tôi bước ra ngoài. Phía sau, tôi nghe tiếng cửa gỗ khép lại, chậm rãi, trầm nặng như tiếng thở dài của đêm.

Tôi tưởng mình đã rời khỏi căn phòng ấy. Nhưng đến khi về tới phòng mình, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng chuỗi hạt rơi, vang lên đâu đó trong tâm trí — tiếng gõ nhịp của một lời thề đang lung lay.

Tôi ngồi xuống giường, nắm chặt chiếc khăn trong tay. Hương đàn hương vẫn còn vương trên đó. Mỗi khi nhắm mắt, tôi lại thấy hình ảnh Minh Trạch — tĩnh lặng mà đầy giằng xé.

Tôi hiểu, từ khoảnh khắc bàn tay anh chạm vào tôi, mọi thứ đã khác.

Tôi không biết đó là tội lỗi, hay là khởi đầu của một điều gì đó nguy hiểm hơn.

Chỉ biết rằng, đêm ấy, lần đầu tiên tôi nghe thấy trong lòng mình — tiếng gọi của một ngọn lửa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×