tôi thấy hoa vàng trên cỏ hồng

Chương 4: Cánh Đồng Cỏ Hồng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lời từ chối phũ phàng của Lâm không làm Hạ An nản lòng, ngược lại, nó còn thổi bùng lên ngọn lửa hiếu thắng trong cô. Cô lao vào cải tạo khu vườn với một sự quyết tâm chưa từng có. Cô dành hàng giờ để lên mạng (ở một góc sân duy nhất bắt được sóng 3G yếu ớt) để đọc tài liệu về nông nghiệp hữu cơ, về cách làm đất, cách ủ phân compost. Cô ghi chép cẩn thận vào một cuốn sổ tay, vẽ cả sơ đồ luống rau.

Nhưng lý thuyết và thực hành là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Đôi tay vốn chỉ quen cầm bút vẽ và di chuột của cô giờ đây phồng rộp, chai sạn. Lưng cô đau ê ẩm mỗi tối. Mảnh vườn, dù đã sạch cỏ, vẫn là một mảnh đất cằn cỗi, trơ trọi. Sự thất bại khiến cô nhiều lúc muốn bật khóc vì bất lực.

Vào một buổi chiều, sau khi lại làm gãy thêm một chiếc cuốc, cô quyết định bỏ cuộc trong ngày hôm nay. Cảm thấy ngột ngạt và chán nản, cô quyết định đi dạo một vòng, đi sâu hơn vào con đường mòn mà cô chưa từng khám phá hết.

Cô đi xuyên qua một khu rừng thông nhỏ, không khí mát lạnh và yên tĩnh. Ánh nắng vàng của buổi xế chiều xuyên qua kẽ lá, tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đất phủ đầy lá khô. Càng đi sâu, cô càng cảm thấy mình như đang bước vào một thế giới khác, một thế giới hoàn toàn tách biệt với sự ồn ào, dù là của thành phố hay của làng mạc.

Khi cô bước ra khỏi bìa rừng, một khung cảnh choáng ngợp hiện ra trước mắt, khiến cô phải dừng bước, nín thở.

Trước mặt cô là một thung lũng nhỏ, ẩn mình giữa những ngọn đồi. Và toàn bộ thung lũng đó được bao phủ bởi một thảm thực vật kỳ lạ. Một loại cỏ lau cao đến thắt lưng, nhưng thay vì có bông màu trắng bạc, chúng lại nở ra những bông hoa màu hồng phấn mềm mại như tơ. Cả một cánh đồng, dưới ánh nắng vàng của hoàng hôn, đang rực lên một màu hồng kỳ ảo, lung linh như một giấc mơ. Gió nhẹ thổi qua, cả cánh đồng khẽ lay động, tạo thành những con sóng hồng nhấp nhô, mềm mại. Không khí tĩnh lặng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng gió vi vu qua những bông cỏ.

Nơi này quá đẹp, một vẻ đẹp hoang sơ, thoát tục.

Và rồi, cô nhìn thấy anh.

Giữa biển cỏ hồng đó, trên một tảng đá lớn, Lâm đang ngồi đó. Anh không làm việc, không bổ củi. Anh chỉ ngồi im, lặng lẽ ngắm nhìn hoàng hôn đang từ từ buông xuống. Vẻ mặt anh không còn lầm lì, cau có. Nó tĩnh lặng, bình yên, và phảng phất một nỗi buồn sâu thẳm. Anh hòa mình vào khung cảnh đó một cách hoàn hảo, trông giống như một vị thần núi cô độc đang canh giữ vùng đất của riêng mình.

Hạ An đứng bất động, sợ rằng chỉ một tiếng động nhỏ cũng sẽ phá vỡ đi khung cảnh đẹp đẽ này. Nhưng có lẽ cảm nhận được có người, anh quay đầu lại.

Nhìn thấy cô, đôi mắt anh thoáng lên một sự ngạc nhiên, rồi ngay lập tức trở lại vẻ cảnh giác, lạnh lùng. Anh đứng dậy. Sự bình yên trên khuôn mặt anh biến mất.

"Cô làm gì ở đây?"

Thái độ của anh khiến cô có chút hụt hẫng. Nhưng lần này, cô không tức giận. Sự choáng ngợp trước vẻ đẹp của nơi này đã lấn át tất cả.

"Tôi... tôi chỉ đi dạo." Cô nói, giọng nói vẫn còn chút run rẩy vì xúc động. "Nơi này... là đâu vậy ạ? Cỏ này... nó là thật sao?"

Câu hỏi của cô không phải là một sự dò xét, mà là một sự ngưỡng mộ chân thành. Điều đó dường như đã làm dịu đi sự phòng bị của anh.

Anh im lặng một lúc rồi mới trả lời, giọng nói đã bớt đi phần cộc lốc. "Đây là cánh đồng Cỏ Tơ Hồng."

"Cỏ Tơ Hồng?"

"Ừm. Một loại cỏ lau bản địa của vùng cao nguyên này. Nó gần như đã tuyệt chủng." Anh nói, ánh mắt nhìn ra khắp cánh đồng với một niềm tự hào không che giấu. "Tôi đã mất gần năm năm để tìm kiếm những cây còn sót lại, nhân giống và phục hồi lại nó."

Bây giờ thì cô đã hiểu. Đây là công trình của anh. Là tâm huyết, là đứa con tinh thần của anh. Điều này còn ấn tượng hơn cả khu vườn hoàn hảo của anh. Anh không chỉ trồng cây để kiếm sống. Anh đang bảo tồn cái đẹp, đang hồi sinh một phần của thiên nhiên.

"Nó... thật sự rất đẹp." Cô nói khẽ. "Cảm ơn anh đã không để nó biến mất."

Lời cảm ơn của cô dường như đã chạm vào anh. Anh nhìn cô, một cái nhìn sâu hơn, không còn là sự đánh giá bề ngoài nữa.

Họ đứng đó, trong sự im lặng, cùng nhau ngắm nhìn những vệt nắng cuối cùng của ngày tàn. Lần đầu tiên, sự im lặng giữa hai người không còn ngượng ngùng hay thù địch. Nó là một sự đồng điệu của hai tâm hồn đang cùng nhau chiêm ngưỡng một vẻ đẹp.

Khi trời bắt đầu sẩm tối, Hạ An mới sực nhớ ra mình phải về. "Thôi, tôi phải về đây."

Cô quay người định đi, thì anh lên tiếng. "Khoan đã."

Anh bước đến một bụi cây gần đó, hái một nắm lá có hình dáng kỳ lạ, tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ. Anh đưa nó cho cô.

"Cầm lấy."

"Đây là lá gì vậy ạ?"

"Lá trà dại," anh đáp. "Về nấu nước uống. Giúp an thần, dễ ngủ."

Một hành động quan tâm bất ngờ, dù được thể hiện qua một thái độ vẫn còn chút gượng gạo.

Hạ An nhận lấy nắm lá, hơi ấm từ tay anh vẫn còn vương lại. "Cảm ơn anh."

Anh chỉ khẽ gật đầu, rồi quay lưng lại với cô, lại nhìn ra cánh đồng của mình.

Hạ An mỉm cười, rồi cũng quay người ra về. Trên đường về, trong lòng cô là một cảm giác ấm áp lạ thường. Cô không chỉ khám phá ra một nơi bí mật của thung lũng, mà còn khám phá ra một góc khác trong con người của người hàng xóm lầm lì. Một góc dịu dàng và sâu sắc hơn cô tưởng.

Lời từ chối phũ phàng của Lâm không làm Hạ An nản lòng, ngược lại, nó còn thổi bùng lên ngọn lửa hiếu thắng trong cô. Cô lao vào cải tạo khu vườn với một sự quyết tâm chưa từng có. Cô dành hàng giờ để lên mạng (ở một góc sân duy nhất bắt được sóng 3G yếu ớt) để đọc tài liệu về nông nghiệp hữu cơ, về cách làm đất, cách ủ phân compost. Cô ghi chép cẩn thận vào một cuốn sổ tay, vẽ cả sơ đồ luống rau.

Nhưng lý thuyết và thực hành là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Đôi tay vốn chỉ quen cầm bút vẽ và di chuột của cô giờ đây phồng rộp, chai sạn. Lưng cô đau ê ẩm mỗi tối. Mảnh vườn, dù đã sạch cỏ, vẫn là một mảnh đất cằn cỗi, trơ trọi. Sự thất bại khiến cô nhiều lúc muốn bật khóc vì bất lực.

Vào một buổi chiều, sau khi lại làm gãy thêm một chiếc cuốc, cô quyết định bỏ cuộc trong ngày hôm nay. Cảm thấy ngột ngạt và chán nản, cô quyết định đi dạo một vòng, đi sâu hơn vào con đường mòn mà cô chưa từng khám phá hết.

Cô đi xuyên qua một khu rừng thông nhỏ, không khí mát lạnh và yên tĩnh. Ánh nắng vàng của buổi xế chiều xuyên qua kẽ lá, tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đất phủ đầy lá khô. Càng đi sâu, cô càng cảm thấy mình như đang bước vào một thế giới khác, một thế giới hoàn toàn tách biệt với sự ồn ào, dù là của thành phố hay của làng mạc.

Khi cô bước ra khỏi bìa rừng, một khung cảnh choáng ngợp hiện ra trước mắt, khiến cô phải dừng bước, nín thở.

Trước mặt cô là một thung lũng nhỏ, ẩn mình giữa những ngọn đồi. Và toàn bộ thung lũng đó được bao phủ bởi một thảm thực vật kỳ lạ. Một loại cỏ lau cao đến thắt lưng, nhưng thay vì có bông màu trắng bạc, chúng lại nở ra những bông hoa màu hồng phấn mềm mại như tơ. Cả một cánh đồng, dưới ánh nắng vàng của hoàng hôn, đang rực lên một màu hồng kỳ ảo, lung linh như một giấc mơ. Gió nhẹ thổi qua, cả cánh đồng khẽ lay động, tạo thành những con sóng hồng nhấp nhô, mềm mại. Không khí tĩnh lặng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng gió vi vu qua những bông cỏ.

Nơi này quá đẹp, một vẻ đẹp hoang sơ, thoát tục.

Và rồi, cô nhìn thấy anh.

Giữa biển cỏ hồng đó, trên một tảng đá lớn, Lâm đang ngồi đó. Anh không làm việc, không bổ củi. Anh chỉ ngồi im, lặng lẽ ngắm nhìn hoàng hôn đang từ từ buông xuống. Vẻ mặt anh không còn lầm lì, cau có. Nó tĩnh lặng, bình yên, và phảng phất một nỗi buồn sâu thẳm. Anh hòa mình vào khung cảnh đó một cách hoàn hảo, trông giống như một vị thần núi cô độc đang canh giữ vùng đất của riêng mình.

Hạ An đứng bất động, sợ rằng chỉ một tiếng động nhỏ cũng sẽ phá vỡ đi khung cảnh đẹp đẽ này. Nhưng có lẽ cảm nhận được có người, anh quay đầu lại.

Nhìn thấy cô, đôi mắt anh thoáng lên một sự ngạc nhiên, rồi ngay lập tức trở lại vẻ cảnh giác, lạnh lùng. Anh đứng dậy. Sự bình yên trên khuôn mặt anh biến mất.

"Cô làm gì ở đây?"

Thái độ của anh khiến cô có chút hụt hẫng. Nhưng lần này, cô không tức giận. Sự choáng ngợp trước vẻ đẹp của nơi này đã lấn át tất cả.

"Tôi... tôi chỉ đi dạo." Cô nói, giọng nói vẫn còn chút run rẩy vì xúc động. "Nơi này... là đâu vậy ạ? Cỏ này... nó là thật sao?"

Câu hỏi của cô không phải là một sự dò xét, mà là một sự ngưỡng mộ chân thành. Điều đó dường như đã làm dịu đi sự phòng bị của anh.

Anh im lặng một lúc rồi mới trả lời, giọng nói đã bớt đi phần cộc lốc. "Đây là cánh đồng Cỏ Tơ Hồng."

"Cỏ Tơ Hồng?"

"Ừm. Một loại cỏ lau bản địa của vùng cao nguyên này. Nó gần như đã tuyệt chủng." Anh nói, ánh mắt nhìn ra khắp cánh đồng với một niềm tự hào không che giấu. "Tôi đã mất gần năm năm để tìm kiếm những cây còn sót lại, nhân giống và phục hồi lại nó."

Bây giờ thì cô đã hiểu. Đây là công trình của anh. Là tâm huyết, là đứa con tinh thần của anh. Điều này còn ấn tượng hơn cả khu vườn hoàn hảo của anh. Anh không chỉ trồng cây để kiếm sống. Anh đang bảo tồn cái đẹp, đang hồi sinh một phần của thiên nhiên.

"Nó... thật sự rất đẹp." Cô nói khẽ. "Cảm ơn anh đã không để nó biến mất."

Lời cảm ơn của cô dường như đã chạm vào anh. Anh nhìn cô, một cái nhìn sâu hơn, không còn là sự đánh giá bề ngoài nữa.

Họ đứng đó, trong sự im lặng, cùng nhau ngắm nhìn những vệt nắng cuối cùng của ngày tàn. Lần đầu tiên, sự im lặng giữa hai người không còn ngượng ngùng hay thù địch. Nó là một sự đồng điệu của hai tâm hồn đang cùng nhau chiêm ngưỡng một vẻ đẹp.

Khi trời bắt đầu sẩm tối, Hạ An mới sực nhớ ra mình phải về. "Thôi, tôi phải về đây."

Cô quay người định đi, thì anh lên tiếng. "Khoan đã."

Anh bước đến một bụi cây gần đó, hái một nắm lá có hình dáng kỳ lạ, tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ. Anh đưa nó cho cô.

"Cầm lấy."

"Đây là lá gì vậy ạ?"

"Lá trà dại," anh đáp. "Về nấu nước uống. Giúp an thần, dễ ngủ."

Một hành động quan tâm bất ngờ, dù được thể hiện qua một thái độ vẫn còn chút gượng gạo.

Hạ An nhận lấy nắm lá, hơi ấm từ tay anh vẫn còn vương lại. "Cảm ơn anh."

Anh chỉ khẽ gật đầu, rồi quay lưng lại với cô, lại nhìn ra cánh đồng của mình.

Hạ An mỉm cười, rồi cũng quay người ra về. Trên đường về, trong lòng cô là một cảm giác ấm áp lạ thường. Cô không chỉ khám phá ra một nơi bí mật của thung lũng, mà còn khám phá ra một góc khác trong con người của người hàng xóm lầm lì. Một góc dịu dàng và sâu sắc hơn cô tưởng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×