Tối hôm đó, Hạ An đã pha một ấm trà từ những chiếc lá mà Lâm đưa cho. Trà có vị chát nhẹ, nhưng hậu vị lại ngọt và thơm một cách tinh tế. Uống một tách trà nóng, cô cảm thấy mọi mệt mỏi, phiền muộn trong ngày dường như tan biến. Đêm đó, cô đã có một giấc ngủ thật sâu, lần đầu tiên kể từ khi về đây.
Sự giúp đỡ, dù nhỏ bé, của Lâm đã mang lại cho cô một nguồn động lực mới. Cô không còn cảm thấy cô độc trong cuộc chiến với mảnh vườn nữa.
Sáng hôm sau, cô quyết định phải làm một điều gì đó để đáp lại. Cô dậy thật sớm, dùng số bột mì ít ỏi còn lại, nướng một ổ bánh mì hoa cúc nhỏ. Mùi bơ và hoa cúc thơm lừng cả một góc sân. Cô đặt chiếc bánh mì còn nóng hổi vào một chiếc giỏ tre, kèm theo một bông hoa dã quỳ mà cô hái bên hàng rào.
Cô rón rén mang chiếc giỏ đến trước cửa nhà Lâm. Anh không có ở nhà, có lẽ đã lên rẫy từ sớm. Cô nhẹ nhàng đặt chiếc giỏ lên bậc thềm gỗ rồi nhanh chóng rời đi, trong lòng có chút hồi hộp như một đứa trẻ vừa làm một việc tốt bí mật.
Khi Lâm trở về vào buổi trưa, anh ngay lập tức nhìn thấy chiếc giỏ tre trên thềm nhà. Anh ngạc nhiên, cầm nó lên. Mùi thơm của bánh mì vẫn còn ấm. Anh nhìn về phía căn nhà của Hạ An ở phía xa, rồi khẽ mỉm cười một mình. Cô gái thành phố này, cũng có lúc rất thú vị.
Anh mang chiếc bánh vào nhà. Anh không phải là người thích ăn đồ ngọt, nhưng chiếc bánh mì này lại khác. Nó không quá ngọt, rất mềm, xốp và thơm mùi hoa cúc dịu nhẹ. Anh, người thường chỉ ăn khoai lang luộc cho bữa trưa, hôm đó đã ăn hết gần nửa ổ bánh mì. Vị ngon của nó không chỉ nằm ở tay nghề của người làm bánh, mà còn nằm ở sự chân thành trong đó.
Anh biết, khu vườn của cô vẫn còn rất nhiều vấn đề. Đất cần phải được cải tạo, hạt giống cô mua ở tiệm tạp hóa cũng không phải là loại tốt nhất. Anh vẫn giữ quan điểm không nên can thiệp trực tiếp. Anh muốn cô phải tự mình nỗ lực, tự mình cảm nhận được sự vất vả và niềm vui của việc làm nông. Nhưng có lẽ, anh có thể đưa ra một vài "gợi ý" nho nhỏ.
Sáng sớm hôm sau, trước khi mặt trời mọc, anh đã mang một bao tải nhỏ đến trước cửa nhà Hạ An. Bên trong là phân trùn quế mà anh tự ủ, loại phân bón hữu cơ tốt nhất để cải tạo đất. Anh cũng để lại một túi hạt giống nhỏ: vài loại xà lách chịu nhiệt, cải ngọt và cà chua bi, những loại cây dễ trồng và phù hợp với chất đất ở đây.
Khi Hạ An thức dậy và nhìn thấy "món quà" đáp lễ, cô vui đến mức suýt reo lên. Cô biết đây là của ai. Không có một lời nhắn nào, nhưng sự giúp đỡ thầm lặng này còn có ý nghĩa hơn vạn lời nói.
Cô lại một lần nữa xắn tay áo lên. Lần này, với "vũ khí bí mật" của anh, công việc của cô đã có kết quả. Cô trộn phân vào đất, gieo những hạt giống mới. Cô làm việc một cách say sưa, không còn cảm thấy mệt mỏi.
Những ngày tiếp theo, một cuộc "đối thoại thầm lặng" diễn ra giữa hai ngôi nhà ở hai đầu thung lũng.
Sáng sớm, cô sẽ thấy trước cửa nhà mình có một bó củi khô được xếp ngay ngắn, hoặc một vài dụng cụ làm vườn cũ nhưng còn rất tốt.
Đáp lại, cô sẽ để lại trên thềm nhà anh một hộp cơm trưa nhỏ do cô nấu, hoặc một bình trà atiso đỏ mát lạnh.
Họ không gặp nhau, không nói chuyện, nhưng lại đang giao tiếp với nhau theo một cách rất riêng. Họ đang cùng nhau vun đắp cho khu vườn của cô, và cũng đang vô tình vun đắp cho một mối quan hệ vừa mới nảy mầm.
Và rồi, một tuần sau, điều kỳ diệu đã xảy ra.
Vào một buổi sáng, khi ra thăm vườn, Hạ An đã sững người lại. Từ những luống đất nâu, những mầm xanh nhỏ xíu, yếu ớt đã vươn mình lên đón nắng. Sự sống đã nảy mầy. Công sức của cô, và cả sự giúp đỡ của anh, cuối cùng cũng đã đơm hoa kết trái.
Cô vui đến mức nhảy cẫng lên, cười một mình như một đứa trẻ.
Đúng lúc đó, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở phía xa. Lâm đang đi trên con đường mòn, vai vác một chiếc cuốc, có lẽ là đang đi làm về.
Lần này, cô không do dự nữa. Cô chạy ra khỏi hàng rào, vẫy tay và gọi lớn.
"Anh Lâm ơi!"
Anh dừng lại, quay đầu nhìn cô.
"Cảm ơn anh!" cô hét lên, giọng nói trong trẻo vang vọng cả thung lũng. "Vì những hạt mầm!"
Anh đứng đó, cách cô một khoảng khá xa. Gió chiều thổi bay mái tóc của anh. Anh không nói gì. Nhưng sau một lúc lâu, cô thấy anh khẽ gật đầu. Một cái gật đầu rất nhẹ, gần như không thể nhận ra.
Rồi anh quay người, tiếp tục bước đi.
Nhưng chỉ một cái gật đầu đó thôi cũng đủ khiến Hạ An cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Bức tường băng giữa họ đã thực sự tan chảy. Những hạt mầm trong khu vườn của cô đã nảy mầm. Và cô biết, những hạt mầm tình cảm trong lòng cô và người hàng xóm lầm lì kia, cũng đã bắt đầu bén rễ.