tổng tài cấm dục bị ám ảnh: hợp đồng hôn nhân 55 ngày

Chương 3: Vỏ Bọc Kim Cương: Lời Thách Thức Đầu Tiên Của Mộc Phu Nhân


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng chói chang của buổi sáng sớm xuyên qua cửa sổ kính, rọi thẳng vào khuôn mặt đang chìm trong mệt mỏi của Mộc An Ninh. Cô mở mắt, cơn đau nhức từ đêm tân hôn cấm kỵ lan tỏa khắp cơ thể, là minh chứng rõ ràng nhất cho bản khế ước tàn nhẫn vừa được thực thi. Bên cạnh cô, vị trí Lãnh Mặc Hàn nằm đêm qua đã trống không, chỉ còn lại hơi ấm nhạt nhòa trên ga trải giường. Cô đơn và tuyệt vọng, đó là những gì còn sót lại sau đêm cuồng nhiệt.

Mộc An Ninh miễn cưỡng ngồi dậy, cuốn tấm chăn lụa quanh mình. Ngay lập tức, cánh cửa phòng ngủ mở ra. Một nữ thư ký trang phục chỉnh tề, tóc búi cao, bước vào với thái độ chuyên nghiệp hoàn hảo. Đó là Lý Trân, trợ lý thân cận của Lãnh Mặc Hàn. Cô ta cúi đầu, giọng nói không chút cảm xúc: "Mộc phu nhân, tôi đã chuẩn bị xong. 7 giờ 30 phút, Tổng tài Lãnh sẽ cùng phu nhân tham gia cuộc họp báo giới thiệu vợ chính thức. Từ giờ, cô không còn là Mộc An Ninh của gia tộc Mộc thất thế nữa. Cô là Mộc phu nhân của Lãnh Thị."

Trên chiếc giá treo quần áo, một chiếc váy dạ hội màu xanh ngọc bích lấp lánh như sương đêm được đặt sẵn, bên cạnh là hộp trang sức chứa một sợi dây chuyền kim cương rực rỡ, biểu tượng của sự giàu có không thể chạm tới. Đây là tấm khiên mà cô đã mua bằng thân thể mình. Mộc An Ninh nhìn vào chúng, cố gắng tìm lại tia sáng kiêu hãnh của một nhà thiết kế tài năng. Cô quyết định: Nếu đã phải diễn, cô sẽ diễn một vai diễn hoàn hảo nhất.

Sau gần hai giờ đồng hồ được chăm sóc tỉ mỉ, Mộc An Ninh đứng trước gương. Chiếc váy ôm sát tôn lên thân hình mảnh mai nhưng đầy đặn, mái tóc được búi gọn gàng, và khuôn mặt được trang điểm tinh tế che đi dấu vết của đêm qua. Điều quan trọng nhất là ánh mắt: Nó lạnh lùng, kiên định, không còn sự sợ hãi mà thay vào đó là sự tự tin đến đáng sợ. Mộc An Ninh đã tạo ra vỏ bọc kim cương cho chính mình.

Cô được đưa đến Lãnh Gia Đại Viện, biệt thự chính nơi Lãnh Mặc Hàn lớn lên. Không khí ở đây nặng nề hơn Penthouse nhiều, mang theo sự cổ kính và áp lực của một gia tộc quyền lực. Cô vừa bước vào sảnh chính, giọng nói sắc lạnh đã vang lên: "Thật hiếm có. Tôi còn tưởng cô gái này sợ hãi đến mức bỏ trốn rồi chứ."

Người đang nói là Lãnh phu nhân, dì ruột của Lãnh Mặc Hàn, người nắm giữ nhiều cổ phần và quyền lực nhất trong hội đồng quản trị chỉ sau anh. Bà ta mặc một bộ sườn xám thêu rồng, ánh mắt sắc như dao găm, không hề che giấu sự khinh miệt. Bên cạnh bà là Lãnh Phục, em họ của Mặc Hàn, với vẻ mặt nhếch nhác pha lẫn sự ghen tị.

"Chào dì," Mộc An Ninh bình tĩnh cúi chào. "Cháu là Mộc An Ninh, Mộc phu nhân của Lãnh Mặc Hàn. Cháu đến đây để cùng chồng tham gia buổi họp báo."

Lãnh phu nhân cười khẩy, giọng đầy châm biếm: "Phu nhân? Cô gái à, cô nghĩ ký một tờ giấy là có thể bước vào cánh cửa này sao? Cô nghĩ cô có thể ngồi vào vị trí đó mà không bị nghi ngờ về nguồn gốc, về động cơ? Mặc Hàn cần một người vợ xứng đáng, không phải một món đồ chơi dễ vỡ." Bà ta nhìn chằm chằm vào cổ cô, như thể đang tìm kiếm dấu vết của đêm qua.

Mộc An Ninh không nao núng. Cô giữ thẳng lưng, mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười mà cô biết đủ kiêu sa để che giấu sự yếu đuối. "Dì nói đúng. Lãnh Thị cần một Mộc phu nhân xứng đáng, không chỉ là người vợ trên danh nghĩa. Cháu tin, thời gian sẽ chứng minh điều đó. Hơn nữa, cháu có được sự công nhận của Tổng tài Lãnh Mặc Hàn. Điều đó, có lẽ, là quan trọng nhất."

Ngay khi lời cô dứt, Lãnh Mặc Hàn bước xuống từ cầu thang xoắn ốc. Anh mặc bộ vest xám than hoàn hảo, khí chất lạnh lùng và uy áp lan tỏa khắp sảnh. Ánh mắt anh lướt qua Mộc An Ninh và Lãnh phu nhân, không dừng lại ở ai quá một giây, nhưng sự xuất hiện của anh đủ để đóng băng cuộc tranh cãi.

"Dì," anh nói, giọng nói thấp và đầy quyền lực. "Đây là vợ cháu. Việc lựa chọn vợ cháu, cháu tin, không cần phải xin ý kiến của bất kỳ ai."

Lãnh Mặc Hàn không nói thêm lời nào, mà tiến đến chỗ Mộc An Ninh, đưa tay ra. Tay anh lạnh như băng, nhưng Mộc An Ninh nắm lấy nó như một vị cứu tinh. Khoảnh khắc bàn tay họ chạm nhau, một cảm giác điện giật chạy dọc cánh tay cô, nhắc nhở cô về sự chiếm hữu mà anh đã thể hiện đêm qua.

Họ bước ra ngoài, nơi hàng chục ống kính máy ảnh đang chờ đợi. Ánh đèn flash lóe sáng như những vì sao vụt tắt, chiếu rọi sự xuất hiện hoàn hảo của cặp đôi quyền lực mới. Lãnh Mặc Hàn giữ Mộc An Ninh sát bên mình, tay anh đặt trên eo cô một cách thân mật nhưng đầy kiểm soát. Nụ cười của anh ta lạnh lùng, nhưng sự gần gũi này là bằng chứng hùng hồn nhất bác bỏ mọi tin đồn.

Mộc An Ninh đứng đó, mỉm cười thanh lịch, đối diện với hàng trăm con mắt dò xét. Cô không phải là Mộc An Ninh tuyệt vọng nữa. Cô là Mộc phu nhân, một tấm khiên không thể xuyên thủng.

Khi buổi họp báo kết thúc, Lãnh Mặc Hàn kéo cô vào chiếc xe Maybach chống đạn. Anh buông cô ra ngay khi cánh cửa đóng lại, ánh mắt trở nên tối tăm và khó đoán.

"Diễn xuất của cô không tệ," anh nói, giọng điệu mang sự mỉa mai nhẹ. "Nhưng cô nên nhớ, vai diễn hoàn hảo nhất là khi cô ở trên giường. Đêm nay, tôi muốn thấy sự phục tùng tuyệt đối. Nếu cô khiến tôi hài lòng ở nhà, tôi sẽ khiến cô trở thành người phụ nữ quyền lực nhất ở bên ngoài."

Mộc An Ninh không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Cô biết, hợp đồng này đã chuyển sang giai đoạn mới: Cuộc chiến chống lại giới thượng lưu ngoài kia và cuộc chiến sinh tồn trong chính trái tim mình.

Lãnh Mặc Hàn nghiêng người, đôi mắt anh khóa chặt lấy cô. Anh thì thầm vào tai cô, âm thanh trầm thấp như tiếng cello bị bóp nghẹt: "Vết sẹo của cô... Tôi không bao giờ quên. 55 ngày này, không chỉ là để tôi có được cô, mà còn là để tôi tìm ra bí mật mà cô đang giấu kín. Đừng cố gắng trốn thoát, Mộc An Ninh."


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×