tổng tài cấm dục bị ám ảnh: hợp đồng hôn nhân 55 ngày

Chương 5: Cuộc Chiến Ở Tiệc Từ Thiện: Tái Ngộ Kẻ Thù


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chỉ trong 30 phút ngắn ngủi sau màn kịch tính ở văn phòng tầng 54, Mộc An Ninh đã hoàn toàn lột xác. Cô mặc chiếc váy dạ hội màu rượu vang đỏ, thiết kế tối giản nhưng cắt xẻ tinh tế, tôn lên đường nét kiêu sa. Sự táo bạo này là lời tuyên bố ngầm: Cô không phải là người phụ nữ dễ dàng bị khuất phục.

Bữa tiệc từ thiện do Lãnh phu nhân tổ chức diễn ra tại khách sạn sang trọng nhất thành phố, quy tụ toàn bộ giới thượng lưu. Khi Lãnh Mặc Hàn và Mộc An Ninh xuất hiện, mọi ánh mắt đều đổ dồn về họ. Lãnh Mặc Hàn trong bộ vest đen quyền lực, sải bước bên cạnh cô, tay đặt ở eo cô như một lời khẳng định chủ quyền không thể chối cãi.

Lãnh phu nhân chào đón họ với nụ cười gượng gạo, ẩn chứa sự giận dữ. "Mặc Hàn, cháu đến muộn. Mộc phu nhân của cháu lại phải mất quá nhiều thời gian để chuẩn bị cho buổi ra mắt chính thức sao?" Bà ta nhắm thẳng vào sự thiếu kinh nghiệm của Mộc An Ninh.

Mộc An Ninh mỉm cười, bình tĩnh đáp lại: "Dì à, cháu nghĩ rằng việc đến muộn một chút sẽ giúp mọi người có đủ thời gian chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật của dì trước. Hơn nữa, tổng tài Lãnh luôn bận rộn. Sự xuất hiện của chúng cháu chính là lời tuyên bố, không phải là sự đúng giờ." Câu trả lời sắc bén, lật ngược thế cờ, khiến Lãnh phu nhân cứng họng. Lãnh Mặc Hàn khẽ liếc nhìn cô, đôi mắt anh lóe lên tia hài lòng khó thấy.

Sau màn chào hỏi xã giao, Lãnh Mặc Hàn thì thầm vào tai cô: "Tìm hiểu mối quan hệ giữa dì tôi và Trịnh Vĩnh. Cẩn thận." Anh buông cô ra, hòa vào vòng tròn của các đối tác kinh doanh quan trọng.

Mộc An Ninh bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của mình. Cô khéo léo di chuyển trong đám đông, sự tự tin và vẻ đẹp của cô thu hút những ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng cũng không ít sự ghen tị.

Đúng lúc đó, cô cảm thấy một ánh mắt quen thuộc, lạnh lẽo ghim chặt vào mình. Cô quay lại, và thế giới của cô như đóng băng: Trịnh Vĩnh đang đứng đó, kẻ đã hãm hại gia tộc Mộc. Hắn ta mặc vest bảnh bao, đứng cạnh một phụ nữ sang trọng, nhưng đôi mắt tham lam và độc ác không hề thay đổi.

Trịnh Vĩnh tiến đến, khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ bất ngờ và giận dữ. Hắn không ngờ Mộc An Ninh lại trở thành Mộc phu nhân của Lãnh Thị. Hắn cười nhếch mép, cố tỏ ra thân thiện.

"Ôi, An Ninh! Cô bé An Ninh bé bỏng ngày nào. Chú mừng cho cháu. Không ngờ cháu lại có thể leo cao như vậy. Cháu khỏe không? Chuyện của cha cháu..."

"Trịnh tổng," Mộc An Ninh lạnh lùng cắt ngang, giọng nói cô vang lên rõ ràng trong không gian nhỏ gần đó. "Xin lỗi, tôi không thân thiết với chú đến mức cho phép chú gọi tôi bằng cái tên đó. Bây giờ, tôi là Mộc An Ninh, Mộc phu nhân của Lãnh Thị. Và chuyện của cha tôi... tôi sẽ không quên."

Câu nói của cô như một nhát dao đâm thẳng vào sự tự mãn của Trịnh Vĩnh. Hắn ta tái mặt, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Cô bé này... miệng lưỡi vẫn sắc sảo như ngày nào. Chú nghĩ chúng ta cần có một cuộc nói chuyện riêng tư."

"Tôi không có gì để nói với một kẻ cướp." Mộc An Ninh nhìn thẳng vào mắt hắn, không chút sợ hãi. Hành động của cô đã thu hút sự chú ý của Lãnh phu nhân, người đang đứng ở phía xa, quan sát bằng ánh mắt đầy thù địch.

Ngay lập tức, Trịnh Vĩnh chuyển sang tấn công. "Tôi nghe nói cô mới trở về từ nước ngoài, không biết có biết về việc Lãnh Thị đang hợp tác với Tập đoàn Trịnh An của tôi trong một dự án cực kỳ lớn không? Nếu cô thông minh, cô nên nói với Lãnh tổng về mối quan hệ hợp tác lâu dài của chúng ta."

Trịnh Vĩnh cố ý nhắc đến dự án hợp tác để gây áp lực, muốn cô im lặng về quá khứ. Mộc An Ninh đang định trả lời, thì một giọng nói khác vang lên, lạnh hơn cả băng.

"Thú vị thật. Trịnh tổng có vẻ rất quan tâm đến việc kinh doanh của vợ tôi." Lãnh Mặc Hàn xuất hiện ngay sau lưng Mộc An Ninh. Anh ta đặt tay lên vai cô, lực siết vừa đủ để nhắc nhở cô về sự kiểm soát của mình. "Mộc phu nhân chỉ cần biết một điều: Lãnh Thị không bao giờ hợp tác với những kẻ bẩn thỉu và không đáng tin cậy."

Lời nói của Tổng tài Lãnh như một quả bom, phá tan bầu không khí lịch thiệp. Trịnh Vĩnh lắp bắp: "Lãnh... Lãnh tổng, ý ngài là gì? Chúng ta có hợp đồng đã ký kết."

Lãnh Mặc Hàn cười nhạt, nụ cười đó không hề chạm đến mắt anh. "Hợp đồng? Có lẽ. Nhưng sau khi xem xét kỹ lưỡng lại quá khứ kinh doanh và đạo đức nghề nghiệp của Trịnh tổng, tôi thấy có một vài điều khoản cần được xem xét lại. Đặc biệt là những vụ việc liên quan đến Tập đoàn Mộc trước đây. Mộc phu nhân của tôi rất nhạy cảm với sự công bằng."

Mộc An Ninh cảm thấy một làn sóng ấm áp dâng lên trong lòng. Anh ta đang bảo vệ cô, và quan trọng hơn, anh ta đang sử dụng quyền lực của mình để phá hủy kẻ thù của cô. Cô biết, hành động này không phải vì tình yêu, mà vì anh ta cần cô.

Sau khi Trịnh Vĩnh lùi lại với khuôn mặt trắng bệch, Mộc An Ninh kéo Lãnh Mặc Hàn ra một góc khuất. "Tại sao anh lại làm vậy? Anh không sợ phá vỡ hợp đồng sao?"

"Hợp đồng?" Lãnh Mặc Hàn tiến sát vào cô, hơi thở anh nóng bỏng phả vào tai cô. "Nếu tôi muốn hủy bỏ, không một hợp đồng nào có thể trói buộc tôi, An Ninh. Tôi hủy bỏ Trịnh Vĩnh, là vì hắn ta dám làm phiền đến tài sản của tôi. Cô là của tôi, cô nên nhớ. Kẻ thù của cô, chính là kẻ thù của tôi, miễn là chúng ta còn bị trói buộc bởi Khế ước 55 Ngày."

Anh ta đưa tay lên vuốt ve má cô, ánh mắt lướt xuống chiếc váy xẻ sâu. "Chiếc váy này đẹp, nhưng tôi thích nhìn cô khi không có nó hơn. Vỏ bọc kim cương của cô... chỉ để khoe với người ngoài thôi. Đừng quên đêm nay cô phải phục vụ tôi, xứng đáng với sự bảo vệ tôi dành cho cô."

Mộc An Ninh nhận ra, sự bảo vệ của anh là một con dao hai lưỡi. Quyền lực đi kèm với sự phục tùng tuyệt đối.

Cô quyết định tận dụng cơ hội. Cô mỉm cười quyến rũ, ghé sát vào tai anh, đáp lại bằng một giọng thì thầm thách thức: "Nếu Tổng tài Lãnh muốn tôi phục tùng, anh phải cung cấp cho tôi nhiều thông tin hơn về 0821-LH-M. Tôi muốn sự hợp tác ngang hàng, ít nhất là trong việc tìm kiếm sự thật. Nếu không, sự phục tùng của tôi sẽ có giới hạn."

Lãnh Mặc Hàn giữ chặt lấy eo cô, ánh mắt anh tối sầm lại. Anh nhìn thẳng vào sự thách thức trong đôi mắt cô, sự căng thẳng giữa họ gần như hữu hình. Anh không nói gì, chỉ cúi xuống, hôn lên xương quai xanh lộ ra của cô. Cử chỉ này vừa công khai, vừa riêng tư, khiến cô run rẩy.

"Được thôi," anh gầm gừ. "Cô muốn chơi trò chơi này sao? Tốt. Tối nay, chúng ta sẽ chơi đến cùng. Nhưng cô phải hiểu, An Ninh, trong mọi trò chơi, tôi luôn là người chiến thắng."

Anh buông cô ra, quay lại với dáng vẻ Tổng tài lạnh lùng. Mộc An Ninh đứng đó, biết rằng cô vừa đặt cược tất cả vào ván bài nguy hiểm nhất đời mình: Vừa phải trả thù, vừa phải giải mã bí ẩn về quá khứ chung, và phải chiến đấu chống lại sự chiếm hữu đến điên dại của người đàn ông đã mua cô bằng 500 triệu đô la. Cuộc chiến thực sự đã bắt đầu.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×