Đêm đã khuya khi chiếc Maybach đưa họ về Penthouse. Không khí trong xe đặc quánh sự căng thẳng. Mộc An Ninh biết, cô vừa chiến thắng một ván cờ ngoại giao nhỏ với Trịnh Vĩnh, nhưng cái giá phải trả cho Lãnh Mặc Hàn sẽ lớn hơn gấp bội. Sự thách thức công khai của cô tại bữa tiệc khiến Tổng tài Lãnh không thể bỏ qua.
Ngay khi bước vào phòng ngủ, Lãnh Mặc Hàn đã đóng sầm cửa lại, âm thanh vang vọng như một lời cảnh báo. Anh ta không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt lạnh lẽo nhưng bùng lên ngọn lửa chiếm hữu. Chiếc áo vest của anh ta bị ném xuống sàn, để lộ thân hình cơ bắp ẩn dưới lớp sơ mi mỏng.
"Cô muốn hợp tác ngang hàng?" Giọng nói anh ta trầm khàn, mang theo sự nguy hiểm. "Tốt thôi. Tôi sẽ cung cấp thông tin cô cần, nhưng cô phải cung cấp cho tôi sự phục tùng tuyệt đối, An Ninh. Không có giới hạn."
Anh ta tiến đến, không cho cô một giây để phản ứng, nắm lấy eo cô và nâng bổng cô lên, đặt cô ngồi trên bàn trang điểm lạnh lẽo. Ánh mắt Lãnh Mặc Hàn quét qua khuôn mặt cô, tìm kiếm sự sợ hãi. Nhưng Mộc An Ninh không lùi bước. Cô phải mạnh mẽ, vì sự thật về cha cô.
"Nói đi," cô thách thức, giọng run rẩy nhưng kiên định. "Về mật mã 0821-LH-M."
Lãnh Mặc Hàn không trả lời ngay. Anh ta nghiêng người, đôi môi anh chạm vào tai cô. "Nó không phải là tọa độ. Nó là sự nhắc nhở."
Anh ta bắt đầu cởi bỏ chiếc váy dạ hội của cô một cách chậm rãi, vừa cởi vừa kể. "Năm 2012, ngày 21 tháng 8. Cô nghĩ đó chỉ là ngày sinh nhật cô sao? Ngày đó, cha cô đã tổ chức một buổi đấu giá bí mật để huy động vốn, nhưng thực chất là để chuyển giao một tài liệu cực kỳ quan trọng. Anh trai tôi, Lãnh Hạo..." Anh ta dừng lại, hít một hơi sâu, sự đau đớn thoáng qua trong mắt anh ta nhanh như tia chớp, nhưng đủ để Mộc An Ninh nhận ra vết thương lòng của anh. "Lãnh Hạo đã tham gia buổi đấu giá đó, bí mật."
Khi chiếc váy hoàn toàn tuột khỏi người cô, Mộc An Ninh run rẩy vì cả lạnh và kinh hoàng. Anh trai của Lãnh Mặc Hàn? Điều này có nghĩa là Lãnh Thị đã bị cuốn vào vụ việc của cha cô từ rất lâu.
"Anh trai tôi đến để bảo vệ cha cô và lấy tài liệu đó, vì nó liên quan đến một dự án mà Lãnh Thị đang phát triển. Nhưng chính trong đêm đó, một tai nạn xe hơi đã xảy ra." Lãnh Mặc Hàn nắm lấy bàn tay cô, lạnh buốt. "Cô cũng có mặt trong chiếc xe đó, Mộc An Ninh."
Mộc An Ninh cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cô chỉ nhớ tai nạn đó đã xảy ra ngay trước khi cha cô bị bắt, nhưng cô luôn nghĩ mình chỉ là một nạn nhân vô tình.
"Không thể nào... Tôi không nhớ gì ngoài việc chiếc xe bị lật," cô thì thầm. Vết sẹo trên vai cô, nỗi đau thể xác đã từng hành hạ cô, dường như sống lại.
Lãnh Mặc Hàn áp sát cô hơn, hơi thở dồn dập, sự giận dữ pha lẫn khao khát hiện rõ trong mắt anh. "Cô không nhớ, nhưng tôi nhớ. Tôi đã ở đó. Tôi đã thấy anh trai tôi chết. Và tôi đã thấy cô, Mộc An Ninh, nằm bất tỉnh giữa vũng máu."
Nước mắt Mộc An Ninh bắt đầu chảy dài. Cô nhận ra, sự chiếm hữu và ám ảnh của anh không chỉ vì nhan sắc hay thân thể cô. Nó là sự ràng buộc của máu và bí mật.
"Lãnh Mặc Hàn... vậy... anh trai anh..."
Anh ta ngắt lời cô bằng một nụ hôn mãnh liệt, thô bạo, nuốt trọn mọi câu hỏi của cô. Hành động này không phải để yêu thương, mà là để khẳng định sự kết nối định mệnh và đau đớn giữa họ. Nụ hôn là một lời thú nhận, đồng thời là một lời trừng phạt.
"Anh ấy chết, vì một kế hoạch phản bội nào đó mà cha cô đã tạo ra," anh gầm gừ, giọng nói đầy thù hận nhưng hành động lại đầy đam mê. "Tôi cần cô, ở đây, trên chiếc giường này, để tìm ra sự thật về anh trai tôi. Tôi mua cô để cô phục vụ mục đích đó, và cô phải phục tùng. Tôi không thể chịu đựng được việc mất mát thêm một lần nữa."
Cơ thể họ hòa quyện vào nhau, nhưng mỗi cử động đều mang theo sự giằng xé của bí mật và sự trả thù. Lãnh Mặc Hàn chiếm lấy cô một cách tuyệt đối, anh ta đòi hỏi sự đáp trả mãnh liệt như đang cố gắng xua tan đi nỗi ám ảnh mất mát đã đeo bám anh suốt nhiều năm. Cô không còn là một con rối, cô là một phần của bí mật, một phần không thể thiếu trong kế hoạch báo thù của anh.
Anh thì thầm giữa những nụ hôn cháy bỏng: "Mật mã LH là Lãnh Hạo. Cha cô để lại nó như một lời cảnh báo, hay là một lời kêu cứu. Cô là chìa khóa, An Ninh. Cô phải nhớ lại."
Mộc An Ninh đáp lại anh, không phải bằng sự tự nguyện, mà bằng sự tuyệt vọng và khao khát được biết sự thật. Cô cần sức mạnh của anh để đối phó với thế giới bên ngoài, và anh cần cô để điền vào khoảng trống đau đớn trong ký ức của anh ta. Màn 18+ này không chỉ là thỏa mãn thể xác, mà còn là một cuộc trao đổi năng lượng, một lời thề câm lặng về sự hợp tác trong đau khổ.
Sau khi cơn cuồng nhiệt qua đi, Lãnh Mặc Hàn nằm xuống bên cạnh cô, mệt mỏi và kiệt sức. Lần đầu tiên, cô thấy sự yếu đuối mong manh nơi anh.
"Ngày mai," anh nói, giọng nói đầy uy quyền đã trở nên trầm ấm hơn. "Tôi sẽ đưa cô đến một nơi. Nơi đó, có lẽ cô sẽ tìm thấy manh mối cuối cùng về cái chết của Lãnh Hạo và Sổ Đen của cha cô."
"Nơi nào?" cô hỏi, giọng khàn đặc.
Anh ta xoay người, ôm cô vào lòng một cách chiếm hữu. "Một ngôi biệt thự cũ ở ngoại ô. Nơi cha cô và anh trai tôi đã gặp nhau lần cuối. Nơi có thể giải mã hoàn toàn chuỗi ký hiệu 0821-LH-M."
Mộc An Ninh nhắm mắt lại. Cô biết, hợp đồng 55 ngày này đang dần vượt ra khỏi phạm vi thể xác, bước vào một cuộc phiêu lưu nguy hiểm mà cả hai đều không thể quay đầu lại. Sợi dây ràng buộc họ không phải là 500 triệu đô la, mà là cái chết của một người đàn ông và sự thật bị chôn vùi.