Ánh nắng buổi sáng mùa thu hiếm hoi len lỏi qua cửa sổ xe. Mộc An Ninh ngồi cạnh Lãnh Mặc Hàn trong chiếc Maybach, không khí yên tĩnh đến đáng sợ. Cô mặc một bộ đồ da tối màu, gọn gàng và kín đáo, chuẩn bị cho một cuộc thám hiểm. Bên cạnh cô, Lãnh Mặc Hàn trông như một bức tượng băng, sự lạnh lùng của anh ta càng được nhân lên khi chiếc xe tiến gần hơn đến nơi chứa đựng ký ức đau thương.
Chiếc xe dừng lại trước một biệt thự kiểu Pháp cổ kính nằm sâu trong rừng cây ở ngoại ô. Cánh cổng sắt rỉ sét, bức tường đá phủ đầy dây leo. Ngôi biệt thự bị bỏ hoang, nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghiêm của quá khứ. Nó như một lăng mộ của những bí mật đã bị phong ấn.
"Đây là Biệt thự Ánh Trăng," Lãnh Mặc Hàn cất tiếng, giọng nói khô khốc. "Anh tôi đã mua nó để làm nơi gặp gỡ bí mật. Sau tai nạn, tôi niêm phong nó lại."
Họ bước vào bên trong. Bụi bặm và mạng nhện phủ kín mọi thứ, nhưng nội thất vẫn giữ được sự sang trọng. Lãnh Mặc Hàn dẫn cô lên tầng hai, đến một căn phòng làm việc hướng ra khu rừng. Đó là căn phòng cuối cùng Lãnh Hạo và cha cô từng ở.
"Cha cô đã để lại manh mối ở đây. Nhưng tôi chưa bao giờ tìm thấy cách giải mã hoàn toàn chuỗi 0821-LH-M," anh nói, chỉ vào một chiếc bàn gỗ sồi lớn, nơi có dấu vết của một cuộc vật lộn nhỏ.
Mộc An Ninh tiến lại gần. Mùi gỗ ẩm, mùi bụi và một chút mùi hương nhàn nhạt của sách cũ lướt qua khứu giác cô, gợi lên một cảm giác quen thuộc đến rợn người. Cô bắt đầu nhớ lại một hình ảnh mờ ảo: cô bé 10 tuổi ngồi nghịch một chiếc hộp gỗ trong căn phòng này.
"Tôi... tôi từng đến đây," cô thì thầm, tay cô run rẩy đặt lên mặt bàn. "Cha tôi đã đưa tôi đi cùng một lần. Tôi nhớ có một cái hộp..."
Lãnh Mặc Hàn nắm chặt cánh tay cô, ánh mắt anh ta dán vào khuôn mặt cô, đầy hy vọng và thúc ép. "Cái hộp gì? Ký ức đó, cô phải nhớ lại!"
"Nó là một hộp nhạc," cô cố gắng tập trung. "Mặt trên có khắc hình một bông hoa Mộc Lan... đó là biểu tượng của Tập đoàn Mộc."
Lãnh Mặc Hàn lập tức quay sang phía tủ sách. Anh ta nhanh chóng dịch chuyển một giá sách cũ kỹ, để lộ ra một bức tường đá. Ở giữa bức tường là một khối đá hoa cương có khắc một bông hoa Mộc Lan chìm.
"Phần M trong mật mã," Lãnh Mặc Hàn thì thầm. "Mộc Lan. Cha cô muốn cô dùng ký ức của mình để mở nó."
Mộc An Ninh tiến lại gần. Khi chạm tay vào bông hoa Mộc Lan bằng đá lạnh lẽo, một dòng điện chạy qua người cô. Ký ức ùa về mạnh mẽ hơn: Cha cô, ông Mộc, đã đặt một chiếc nhẫn vào khối đá này, sau đó xoay nhẹ theo một thứ tự đặc biệt, và hộp nhạc bật ra.
Cô nhắm mắt, tái hiện lại ký ức. Lãnh Mặc Hàn đứng phía sau, hoàn toàn tập trung, hơi thở nóng bỏng của anh ta phả vào gáy cô, khiến cô vừa sợ hãi vừa có thêm sức mạnh.
"Nhẫn..." cô lẩm bẩm. "Phải là chiếc nhẫn cưới của mẹ tôi. Không, không phải nhẫn... là một chiếc khóa cài hình chữ nhật nhỏ."
Lãnh Mặc Hàn đưa tay vào túi áo, lấy ra một chiếc khóa cài bạc cũ kỹ. "Đây là cái anh tôi đã giữ. Anh ấy bảo nó là chìa khóa dự phòng."
Anh ta đưa chiếc khóa cài cho Mộc An Ninh. Cô đặt nó vào khe nhỏ dưới bông hoa Mộc Lan và xoay theo chiều kim đồng hồ ba lần, đúng như hình ảnh hiện về trong đầu.
Cạch.
Khối đá dịch chuyển, để lộ ra một ngăn bí mật nhỏ. Bên trong không phải là "Sổ Đen", mà là một chiếc máy ghi âm kỹ thuật số cũ và một phong bì đã ố vàng.
Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng lấy chiếc máy ghi âm ra, bàn tay anh ta run rẩy. Anh ta nhấn nút Phát.
Giọng nói của Lãnh Hạo vang lên, trầm ấm và buồn bã: "Mặc Hàn, nếu em nghe được đoạn này, có lẽ anh đã thất bại. Cha Mộc đã giao cho anh bản sao của tài liệu V, nhưng Trịnh Vĩnh đã phát hiện ra. Hắn ta muốn tài liệu đó và cả mạng sống của Mộc An Ninh... anh không thể để chuyện đó xảy ra. Anh đã gọi điện cầu cứu Lãnh phu nhân. Anh không tin bà ấy, nhưng đó là hy vọng cuối cùng..."
Tiếng động hỗn loạn vang lên, sau đó là tiếng va chạm mạnh, tiếng kính vỡ và tiếng rên rỉ đau đớn. Cuối cùng, chỉ còn lại tiếng rít.
Lãnh Mặc Hàn chết lặng. Anh trai anh đã chết vì bảo vệ Mộc An Ninh, và Lãnh phu nhân, dì của anh, có liên quan đến vụ tai nạn.
"Dì ta... Dì ta đã biết," Lãnh Mặc Hàn nghiến răng, sự đau đớn và hận thù bùng lên trong ánh mắt anh ta. Cơn giận dữ khủng khiếp này khiến Mộc An Ninh sợ hãi.
"Lãnh Mặc Hàn, bình tĩnh," cô đặt tay lên cánh tay anh, nhưng anh ta gạt đi.
"Bình tĩnh? Anh trai tôi chết vì sự phản bội của người thân! Và cô... cô là người được anh tôi bảo vệ bằng cả mạng sống, cô nghĩ tôi có thể bình tĩnh sao?" Anh ta quay phắt lại, khuôn mặt anh ta vặn vẹo trong đau đớn.
Anh ta ôm lấy cô một cách tuyệt vọng, không phải chiếm hữu, mà là sự cầu xin. "An Ninh, em phải nhớ lại! Nhớ lại ai đã thực sự gây ra tai nạn đó. Anh cần em! Anh cần sự thật!"
Mộc An Ninh ôm lấy anh, cảm nhận được sự run rẩy trong cơ thể rắn chắc của anh. Cô nhận ra, Tổng tài Lãnh Mặc Hàn không phải là con quỷ không có trái tim. Anh ta chỉ là một người đàn ông bị ám ảnh bởi nỗi đau và sự trả thù.
Cơn cuồng nộ và tuyệt vọng nhanh chóng biến thành ngọn lửa đam mê tuyệt đối. Họ quỵ xuống chiếc ghế sofa da cũ kỹ trong căn phòng đầy bụi. Trong không gian bị thời gian bỏ quên này, nơi cái chết và bí mật đã xảy ra, họ kết nối lại, sự nồng cháy của họ là lời thách thức chống lại nỗi đau.
Lãnh Mặc Hàn xé toạc lớp áo bảo vệ của cô, không còn sự kiểm soát hay trừng phạt, mà là một sự khao khát tuyệt đối được gắn kết với người phụ nữ là chìa khóa của sự thật, là người cuối cùng còn sống sót từ đêm định mệnh đó.
"An Ninh... của anh," anh gầm gừ, giọng nói bị bóp nghẹt bởi cảm xúc. Mộc An Ninh đáp lại, cô cảm thấy sự đồng điệu trong đau khổ. Thể xác họ hòa quyện, như một lời thề im lặng rằng họ sẽ cùng nhau đối mặt với sự thật, dù nó có tàn nhẫn đến đâu.
Sự cuồng nhiệt trôi qua, để lại sự kiệt sức và một cảm giác rỗng tuếch. Mộc An Ninh ngồi dậy, nhặt lấy phong bì đã bị lãng quên. Cô mở nó ra. Bên trong là một tấm ảnh chụp một căn hầm ngầm, và phía sau có ghi một địa chỉ, không phải tọa độ: Hầm Rượu Độc Quyền số 3, Tập đoàn Trịnh An.
Mộc An Ninh nhìn Lãnh Mặc Hàn, người đang gục đầu bên cạnh cô, vẻ mặt anh ta đầy mệt mỏi. "Sổ Đen không ở đây. Nó ở chỗ Trịnh Vĩnh. Cha tôi đã sắp đặt để nếu có chuyện xảy ra, manh mối sẽ dẫn đến kho bí mật của kẻ thù."
Lãnh Mặc Hàn ngước lên, ánh mắt anh ta đã trở lại sắc bén, nhưng giờ đây có thêm một tia lửa mới, quyết tâm hơn. "Trịnh Vĩnh. Lãnh phu nhân. Cả hai đều phải trả giá. Nhưng lần này, chúng ta không chỉ cần tìm Sổ Đen. Chúng ta cần lật đổ đế chế của Trịnh Vĩnh để lấy lại công bằng cho cha cô, và lấy lại sự thật cho anh tôi."
Anh ta ôm chặt cô vào lòng, lần này là một cái ôm mang tính bảo vệ và sở hữu mạnh mẽ hơn. "Chúng ta đã có một mục tiêu chung. Bán thân 55 ngày? Không. Giờ đây, chúng ta là đồng minh trong địa ngục, An Ninh."
Mộc An Ninh nhắm mắt lại. Cô biết, họ vừa bước qua ranh giới. Từ một khế ước tình nhân đơn thuần, họ đã trở thành cặp đôi báo thù, bị ràng buộc bởi bí mật và máu. Cuộc chiến thực sự, giờ đây, mới chính thức bắt đầu.