Suốt đêm sau khi trở về từ Biệt thự Ánh Trăng, căn Penthouse trên tầng cao nhất của Lãnh Thị trở thành trung tâm chỉ huy chiến dịch. Lãnh Mặc Hàn trải bản đồ chi tiết Tập đoàn Trịnh An lên bàn kính, không khí lạnh lẽo nhưng đầy quyết tâm. Ánh đèn mờ ảo chỉ đủ soi rõ khuôn mặt sắc lạnh và đôi mắt rực lửa của Tổng tài.
"Hầm Rượu Độc Quyền số 3 nằm ở tầng hầm B2, ngay dưới khu vực tiếp khách VIP. Đó là khu vực biệt lập, chỉ có Trịnh Vĩnh và một số ít quản lý cấp cao có thể tiếp cận." Lãnh Mặc Hàn chỉ vào một điểm đỏ trên bản đồ. "Mộc phu nhân, vỏ bọc của cô giờ đây không chỉ là danh dự, mà là lá chắn hoàn hảo nhất."
Mộc An Ninh dựa vào thành bàn, cô không còn là cô gái yếu đuối phải ký khế ước. Cô là đồng minh của Lãnh Mặc Hàn, bị ràng buộc bởi bí mật và mục đích trả thù. "Tôi cần biết chi tiết về hệ thống an ninh. Tôi sẽ là người tiếp cận gần nhất."
"Tất nhiên. Cô sẽ là người thực hiện." Lãnh Mặc Hàn tiến lại gần cô, sự hiện diện của anh ta lấn át cả không gian. "Tôi đã tạo ra một sự kiện bắt buộc: Tập đoàn Lãnh Thị sẽ tổ chức buổi tiệc 'Đánh giá Rượu Độc Bản' tại chính khu vực tiếp khách VIP của Trịnh An vào cuối tuần này. Trịnh Vĩnh không thể từ chối vì nó liên quan đến hợp đồng phát triển chuỗi khách sạn quốc tế mới của chúng ta."
Anh ta đưa cho cô một chiếc trâm cài tóc bạc, chạm khắc tinh xảo hình con rắn nhỏ. "Đây là thiết bị phá sóng tần số thấp. Cô chỉ có 10 phút khi tôi kích hoạt hệ thống che chắn từ xe. Nếu quá thời gian, cô sẽ bị lộ."
Anh ta ghé sát tai cô, giọng nói trầm khàn đầy nguy hiểm: "Mạng sống và mục tiêu của cô, giờ đây đều nằm trong tay tôi. Chỉ cần cô có ý định phản bội, hoặc làm mình bị thương, cô sẽ phải trả giá đắt hơn cả cái chết."
Mộc An Ninh không né tránh, nhìn thẳng vào mắt anh ta. "Tôi muốn Sổ Đen. Tôi muốn công lý cho cha tôi. Tôi sẽ không phản bội."
Lãnh Mặc Hàn mỉm cười, một nụ cười nửa vời không mang theo sự ấm áp, chỉ có sự chiếm hữu tuyệt đối. Anh ta kéo cô vào lòng, nụ hôn của anh ta không phải là lời hứa, mà là lời khẳng định quyền sở hữu. Sự va chạm cơ thể này là cách duy nhất để anh ta đảm bảo cô vẫn là của anh, vẫn phục tùng dưới sự kiểm soát của anh.
Ngày diễn ra buổi tiệc, Mộc An Ninh xuất hiện với chiếc váy lụa đen sang trọng, tóc búi cao, khuôn mặt trang điểm tinh tế, hoàn toàn toát lên vẻ quyền lực của một phu nhân Tổng tài. Cô đeo chiếc trâm cài hình rắn nhỏ, dưới tay áo là một con dao găm nhỏ được mài sắc.
Lãnh Mặc Hàn, với thái độ lạnh lùng thường thấy, dẫn cô vào tòa nhà Trịnh An. Trịnh Vĩnh đón tiếp họ, vẻ mặt cố tỏ ra thân thiện nhưng đôi mắt lộ rõ vẻ cảnh giác sau cuộc đối đầu ở tiệc từ thiện trước đó.
"Mộc phu nhân quả thực là một viên ngọc quý. Tổng tài Lãnh có phúc," Trịnh Vĩnh nói với giọng mỉa mai.
"Trịnh tổng quá lời," Mộc An Ninh đáp lại, nụ cười cô đoan trang nhưng ẩn chứa sự khinh miệt. "Tôi chỉ là người đứng sau lưng chồng mình. Hơn nữa, việc đánh giá rượu hôm nay rất quan trọng, tôi không muốn bị phân tâm."
Lãnh Mặc Hàn siết nhẹ eo cô, một cử chỉ công khai để nhắc nhở Mộc An Ninh về vị trí của cô, và cũng là để cảnh cáo Trịnh Vĩnh. "An Ninh thích sự riêng tư. Chúng ta vào khu vực VIP."
Buổi tiệc được tổ chức ở tầng B1, nhưng Lãnh Mặc Hàn kiên quyết yêu cầu nhân viên đưa họ xuống khu vực hầm rượu để "kiểm tra chất lượng không gian" trước khi quyết định mua số lượng lớn.
Khi họ xuống tầng B2, không khí trở nên lạnh lẽo và ẩm ướt hơn. Hành lang dẫn đến Hầm Rượu Độc Quyền số 3 được bảo vệ bởi hai vệ sĩ. Mộc An Ninh cảm nhận rõ nhịp tim đập nhanh.
Trịnh Vĩnh nhăn mặt: "Tổng tài Lãnh, khu vực này không tiện cho phụ nữ. Hầm Rượu số 3 chỉ chứa những loại rượu quý hiếm không bán ra thị trường."
"Tôi thích những thứ quý hiếm, và tôi cũng rất tò mò về 'sự riêng tư' mà Trịnh tổng cố tình che giấu," Lãnh Mặc Hàn thản nhiên đáp, thái độ hách dịch không cho phép từ chối. "Nếu muốn ký hợp đồng 500 triệu đô, tôi cần phải cảm thấy thoải mái với mọi không gian làm việc của đối tác."
Trịnh Vĩnh đành phải ra hiệu cho vệ sĩ mở cửa.
Hầm Rượu Độc Quyền số 3 rộng lớn, được trang bị hệ thống nhiệt độ và độ ẩm hiện đại. Mộc An Ninh cố gắng giữ bình tĩnh, đôi mắt cô lướt qua mọi ngóc ngách, tìm kiếm nơi cất giấu Sổ Đen.
Lãnh Mặc Hàn giữ chặt Mộc An Ninh, anh ta giả vờ kiểm tra một chai rượu cổ: "An Ninh, em thấy chai này thế nào? Có xứng đáng với sở thích của em không?"
Đây là ám hiệu. Mộc An Ninh biết, giờ là lúc hành động. Cô đi đến góc hầm rượu đối diện, nơi có một giá rượu bằng thép cao sát trần nhà. Cô giả vờ ngưỡng mộ một chai rượu Burgundy.
"Chai này quá cao, Mặc Hàn. Anh có thể giúp em không?" cô hỏi, giọng nói ngọt ngào đúng chất Mộc phu nhân.
Trong khoảnh khắc Lãnh Mặc Hàn tiến lại gần để che tầm nhìn của hai vệ sĩ và Trịnh Vĩnh (người đang bận rộn gọi điện thoại), Mộc An Ninh hành động.
Cô chạm vào giá rượu, và cô cảm nhận được. Một giá đỡ rượu bằng thép ở góc khuất có nhiệt độ lạnh hơn những cái khác. Dựa vào ký ức về cách cha cô thiết kế kho bí mật, Mộc An Ninh biết đây là hệ thống khóa cảm ứng vân tay ẩn giấu dưới lớp thép.
Cô nhanh chóng rút chiếc trâm cài hình rắn, bí mật bật công tắc phá sóng. Sau đó, cô dùng đầu nhọn của trâm cài cạy nhẹ một lớp mạ ở góc giá thép, để lộ ra một tấm bảng mạch vi mô. Đây là lúc cô cần phải hành động nhanh chóng.
Lãnh Mặc Hàn nhìn đồng hồ, ánh mắt anh ta sắc lạnh và cảnh giác. "Thời gian sắp hết, An Ninh."
Mộc An Ninh hít một hơi sâu, bàn tay cô đặt lên giá thép. Cô phải giải mã hệ thống khóa sinh trắc học và lấy được Sổ Đen trước khi Trịnh Vĩnh quay lại, và trước khi Lãnh Mặc Hàn buông lỏng vòng tay che chắn. Cô đã tìm thấy một lỗ hổng nhỏ, nhưng để mở khóa, cô cần một thứ duy nhất: Mã số hoặc dấu vân tay của kẻ đã phong ấn nó.
Cô nhìn chằm chằm vào tấm bảng mạch. Bỗng nhiên, cô nhớ lại lời nói của Lãnh Hạo trong đoạn ghi âm: "Trịnh Vĩnh đã phát hiện ra. Hắn ta muốn tài liệu đó và cả mạng sống của Mộc An Ninh..."
Nếu Trịnh Vĩnh muốn tài liệu, chắc chắn hắn ta đã tự tay phong ấn nó!
Mộc An Ninh quyết định mạo hiểm. Cô rút con dao găm nhỏ, không ngần ngại rạch một đường nhỏ vào ngón tay mình, làm máu chảy ra. Cô lập tức ấn đầu ngón tay có máu vào tấm bảng mạch vi mô, hy vọng máu của kẻ thù đã để lại dấu vết sinh trắc học nào đó.
Trong khoảnh khắc căng thẳng nhất, ánh mắt Lãnh Mặc Hàn dán chặt vào Mộc An Ninh, sự lo lắng xen lẫn kinh ngạc. Anh ta biết cô đang làm một điều điên rồ, nhưng anh ta không thể ngăn cản.
Tiếng "Tít... Tít..." vang lên, sau đó là tiếng khóa cơ học bật mở. Một khe hở nhỏ xuất hiện sau giá rượu.
Mộc An Ninh nhanh chóng nhét tay vào khe hở, cô cảm thấy bề mặt da mỏng của một cuốn sổ tay cũ kỹ. Cô nắm chặt lấy nó, sự căng thẳng gần như khiến cô ngất đi.
"Có rồi!" cô thầm nghĩ.
Nhưng ngay lúc đó, Trịnh Vĩnh kết thúc cuộc gọi, hắn ta quay lại, ánh mắt hắn ta rơi đúng vào chỗ khe hở đang từ từ đóng lại.
"Cô đang làm gì ở đó, Mộc phu nhân?" Giọng nói hắn ta lạnh lẽo và đầy nghi ngờ.