Phòng họp tầng 28 tòa nhà Lục Thị chìm trong im lặng như tờ.
Cố Hạ Vy vừa bước ra khỏi đó, đôi chân khẽ run vì không khí bức bối vừa rồi. Lục Tư Thành không nói nhiều, nhưng ánh mắt anh, giọng nói anh, và cả hơi thở áp sát lồng ngực lúc cúi đầu bên tai cô—tất cả như muốn nuốt trọn lý trí cô chỉ trong tích tắc.
Cô mím môi, bàn tay cầm tài liệu siết lại.
“Cố Hạ Vy, mày không thể mềm lòng. Người như hắn, không bao giờ nhìn phụ nữ bằng trái tim.”
Nhưng trớ trêu thay, trái tim cô lại không chịu nghe lời. Sau buổi họp căng thẳng, cô bị triệu lên văn phòng tổng tài. Cánh cửa đóng lại sau lưng, ánh đèn phản chiếu lên sàn kính bóng loáng, không gian rộng thênh thang chỉ còn hai người.
“Lần sau, đừng tự ý sửa slide anh chưa duyệt,” Lục Tư Thành lạnh giọng, nhưng không còn xa cách như mọi lần họp hành.
Hạ Vy ngẩng lên, ánh mắt bình tĩnh:
“Em chỉ nghĩ là… dữ liệu nên được làm rõ. Nếu tổng tài không hài lòng, em sẽ nộp đơn xin chuyển phòng.”
Anh nhướn mày: “Em lại muốn chạy?”
Không khí bỗng chùng xuống.
Hạ Vy siết chặt ngón tay, nhưng vẫn kiên quyết:
“Em không chạy. Chỉ không muốn bị hiểu sai.”
Đột nhiên, anh đứng dậy.
Tay anh chống lên mép bàn, mắt tối lại, tiến thẳng đến chỗ cô.
Giọng anh trầm hẳn:
“Hay là em sợ, làm việc gần tôi thì lại nhớ đêm hôm đó?”
Cô giật mình.
Khoảnh khắc ấy, đôi má cô ửng đỏ. Hô hấp rối loạn. Cô lùi lại một bước, nhưng bị bàn làm việc chặn mất lối thoát. Anh cúi xuống, mùi hương trên cơ thể anh vây lấy cô, đầy nam tính, đầy nguy hiểm.
“Em nói xem…” – ngón tay anh chạm vào cổ áo sơ mi cô, khẽ kéo lỏng cà vạt cô đang đeo – “Hôm đó, ai là người chủ động hôn tôi trước?”
“Anh…!” – Cô cắn môi, đỏ mặt – “Tổng tài, xin tự trọng.”
“Anh đang rất tự trọng.” – Anh nghiêng đầu, thì thầm – “Nên mới chưa làm chuyện đó lần thứ hai.”
Cô nín thở.
Bàn tay anh không tiếp tục, chỉ đặt lên eo cô, nhẹ như gió lướt, nhưng lại khiến cô mất hết trọng tâm. Tâm trí cô như vỡ vụn. Rõ ràng cô nên từ chối, nhưng sự rung động từ sâu trong đáy lòng khiến cô không đẩy anh ra.
“Tôi đã nhịn em suốt hai tuần.” – Anh khàn giọng.
Rồi anh bất ngờ cúi xuống, môi anh tìm đến cô, không chần chừ, không xin phép. Một nụ hôn mang mùi vị chiếm hữu, kéo theo hơi thở nồng cháy. Hạ Vy vùng vẫy, nhưng nhanh chóng bị cuốn theo làn sóng khát khao cháy bỏng.
Tay cô siết lấy ve áo anh, cả người bị áp lên bàn kính mát lạnh. Anh đặt từng nụ hôn lên cổ, lên hõm vai cô, nơi cô vẫn chưa kịp xóa đi dấu vết cũ.
“Anh muốn em, Cố Hạ Vy.” – Giọng anh trầm thấp như thôi miên.
Nhưng đúng lúc môi anh trượt xuống cổ áo, cô khẽ đẩy anh ra, mắt ươn ướt nhưng kiên định:
“Không phải ở đây.”
Anh ngừng lại, ánh mắt tối hẳn.
Cô vuốt lại tóc, chỉnh lại cổ áo:
“Nếu muốn em, ít nhất… hãy tôn trọng em. Em không còn là con búp bê nằm yên cho anh muốn làm gì thì làm.”
Im lặng. Một phút. Rồi Lục Tư Thành bật cười, nhưng là kiểu cười trầm khàn, đầy nguy hiểm.
“Được.” – Anh đứng thẳng dậy, chỉnh lại cổ tay áo – “Tối nay, nhà anh. Sáu giờ. Anh sẽ ‘tôn trọng’ em đúng cách.”
Rồi anh quay đi, để lại cô với trái tim đập loạn nhịp, má đỏ bừng.
Cùng lúc đó, ngoài hành lang, trợ lý Đường gõ cửa mà không ai trả lời. Anh nhún vai, lẩm bẩm:
“Không biết lại có ai bị sếp dọa khóc trong đó không…”
Nhưng anh không biết, lần này, người sắp khóc… lại chính là vị tổng tài bá đạo kia.