Sáng sớm, những đám mây mờ trôi lững lờ trên đèo Prenn. Đà Lạt tháng ấy lạnh nhưng dịu dàng, hương thông thoảng trong gió, tiếng chim hòa cùng hơi sương. Chiếc xe đen của Dạ Minh dừng lại trước một biệt thự nhỏ nằm ẩn giữa thung lũng. Nơi này từng là khu nghỉ dưỡng mà anh đã mua nhiều năm trước nhưng chưa từng đến lại — cho đến hôm nay.
Lâm Nhiên bước xuống xe, hít một hơi thật sâu. “Không khí ở đây dễ chịu quá.”
Anh nhìn cô, nụ cười nhẹ thoáng qua môi. “Anh từng nghĩ, nếu một ngày được yên lòng, sẽ mang người mình yêu đến đây.”
“Vậy hôm nay anh yên lòng chưa?”
“Chưa.” Anh đáp, mắt hướng lên dãy núi xa, “Nhưng anh đang học cách để bình yên.”
Cô mỉm cười. “Anh đã khác xưa thật rồi.”
“Nhờ em.”
Căn biệt thự phủ ánh sáng vàng nhạt. Trong bếp, hơi cà phê lan tỏa, hòa cùng mùi bánh nướng. Họ cùng chuẩn bị bữa sáng, không ai nói gì nhiều, nhưng sự yên lặng ấy ấm áp lạ thường. Cô nhìn anh đang lóng ngóng cắt bánh, bật cười.
“Tổng tài mà vụng về thế này sao?”
Anh nhướng mày: “Tổng tài cũng là người.”
“Lần đầu thấy anh tự tay làm gì đó không phải vì công việc.”
“Lần đầu anh có người muốn làm cùng.”
Câu nói khiến cô khựng lại, ánh mắt mềm đi. Họ cùng ăn sáng, cùng nhìn qua cửa sổ nơi sương giăng phủ kín triền đồi. Những cơn gió nhẹ làm cành thông lay động, hương thơm len vào khoảng không như một lời ru yên bình.
Buổi chiều, họ đi dạo quanh hồ Tuyền Lâm. Mặt nước lặng, phản chiếu bầu trời trong vắt. Anh nắm tay cô, tay kia cầm chiếc ô nhỏ.
“Nhiên.”
“Ừ?”
“Nếu anh nói, anh muốn từ bỏ tất cả để chỉ giữ em, em có tin không?”
Cô cười khẽ, mắt hướng về mặt hồ. “Không cần phải từ bỏ gì cả. Chỉ cần anh đừng từ bỏ chính mình.”
“Anh từng nghĩ tình yêu là đánh đổi. Nhưng em khiến anh hiểu, yêu là cùng nhau đi tiếp.”
“Và anh vẫn đang học.”
“Anh có người thầy giỏi.” Anh nói, giọng trầm ấm, khiến cô bật cười.
Họ ngồi bên bờ hồ đến khi trời chuyển sẫm. Ánh hoàng hôn rơi xuống, nhuộm đôi mắt cô thành màu hổ phách. Dạ Minh lặng nhìn, ánh mắt sâu và ấm. “Anh từng sợ hoàng hôn. Vì nó khiến anh nhớ đến kết thúc.”
“Còn bây giờ?”
“Anh thấy nó là khởi đầu khác, vì bên cạnh anh có em.”
Tối đến, họ trở về biệt thự. Đèn vàng hắt lên từng vệt sáng ấm. Lâm Nhiên ngồi bên lò sưởi, khoác áo len mỏng, đôi mắt phản chiếu ánh lửa. Anh bước đến, trong tay cầm hộp gỗ nhỏ.
“Em biết không,” anh khẽ nói, “anh từng chuẩn bị thứ này từ lâu, nhưng chưa dám đưa.”
Cô nhìn anh, tò mò. Anh mở hộp — bên trong là một chiếc nhẫn đơn giản, bạc ánh nhẹ, không cầu kỳ nhưng tinh tế.
“Lần đầu anh mua nó,” anh nói chậm rãi, “anh nghĩ sẽ dành cho người khiến anh tin vào tình yêu thật sự. Nhiều năm qua, anh không tin ai. Cho đến khi em bước vào đời anh.”
Không gian lặng đi. Tiếng gió rì rào ngoài cửa sổ như nhịp đập đồng điệu cùng trái tim cô.
“Dạ Minh…”
Anh quỳ xuống, đôi mắt kiên định.
“Anh từng yêu sai, từng làm tổn thương em, từng sợ hãi và cố kiểm soát. Nhưng hôm nay, anh chỉ có một điều muốn nói: nếu em đồng ý, anh muốn dành phần đời còn lại để yêu em đúng cách.”
Cô run lên. Nước mắt rơi, nhưng nụ cười nở trên môi. Cô khẽ gật đầu.
“Em đồng ý.”
Anh đưa nhẫn lên, nhẹ nhàng đeo vào tay cô. Ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt hai người — ấm, sâu, và thật. Không cần lời hứa hoa mỹ, chỉ có một cái ôm dài, đủ để xóa sạch những vết thương cũ.
“Cảm ơn vì đã ở lại với anh,” anh nói khẽ bên tai.
“Cảm ơn vì đã học cách yêu tôi,” cô đáp, giọng run run.
Đêm Đà Lạt tĩnh mịch. Sương rơi phủ lên hiên nhà, gió khẽ lùa qua cửa sổ. Họ ngồi bên nhau, không cần nói, chỉ nhìn ánh lửa bập bùng.
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy khi mặt trời chưa lên. Anh vẫn ngủ, hơi thở đều. Cô khẽ chạm vào ngón tay đeo nhẫn, trong lòng trào dâng một cảm giác bình yên chưa từng có. Ngoài kia, sương mai phủ trắng thung lũng. Cô mở cửa sổ, hít một hơi thật sâu. Lần đầu tiên, cô cảm nhận rõ ràng rằng — mọi đau thương, ghen tuông, mất mát đều đã ở lại phía sau.
Anh tỉnh dậy, bước đến ôm cô từ phía sau, giọng trầm và ấm áp.
“Chào buổi sáng, vợ sắp cưới của anh.”
Cô bật cười, khẽ ngả đầu lên vai anh. “Chào buổi sáng, người đàn ông từng làm tôi khóc nhiều nhất, nhưng cũng là người khiến tôi hạnh phúc nhất.”
Anh siết nhẹ tay, hơi thở chạm lên cổ cô. “Anh hứa, từ nay, chỉ khiến em cười.”
“Đừng hứa.”
“Tại sao?”
“Vì em biết, anh sẽ làm được.”
Bên ngoài, nắng sớm rọi xuống, phản chiếu qua giọt sương long lanh. Họ đứng giữa khung trời mờ sương ấy, bình yên và ấm áp — như thể mọi điều từng đổ vỡ chỉ là để họ có thể tìm thấy nhau trong phiên bản đẹp nhất của chính mình.