tổng tài dưới ánh đêm

Chương 9: Bóng quá khứ quay về


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cơn mưa dài, thành phố như vừa được gột rửa. Ánh sáng buổi sớm chiếu qua cửa sổ penthouse, nhuộm lên căn phòng một lớp vàng ấm. Trên bàn ăn, hơi cà phê tỏa hương nhè nhẹ. Lâm Nhiên đặt tách xuống, ngước nhìn người đàn ông đối diện đang chỉnh lại cổ tay áo sơ mi. Vẫn là dáng vẻ trầm tĩnh quen thuộc, nhưng có điều gì đó trong anh đã thay đổi — mềm hơn, bình yên hơn, như thể những vết thương trong lòng cũng đang lành lại.

“Anh ăn sáng đi, nguội rồi.”

“Tôi chờ em.”

Cô mỉm cười, giọng dịu dàng: “Anh mà lịch sự thế này từ đầu, chắc tôi không từng khóc nhiều như vậy đâu.”

Anh bật cười khẽ, đặt tay lên bàn, chạm vào ngón tay cô. “Nếu quá khứ có thể thay đổi, tôi ước được gặp em sớm hơn.”

“Để làm gì?”

“Để học cách yêu trước khi gặp em.”

Câu nói khiến cô im lặng. Một thoáng ấm áp len vào tim, xóa nhòa mọi tổn thương.

Những ngày sau đó, cuộc sống của họ trở lại bình thường. Anh đến công ty, cô bắt đầu làm việc tại phòng truyền thông của D&M Group, không phải với tư cách “người của tổng tài”, mà là nhân viên bình thường. Cô muốn đứng vững bằng năng lực của mình, và anh tôn trọng điều đó.

Nhưng sóng gió không bao giờ ngủ yên.

Một buổi chiều, khi cô đang sắp xếp hồ sơ, trợ lý Hân bước vào, gương mặt có chút căng thẳng.

“Cô Lâm, có người muốn gặp cô ở sảnh.”

“Ai vậy?”

“Cô ta nói tên… Triêu Nghiên.”

Cả người Lâm Nhiên khựng lại. Cái tên ấy như một vết thương cũ vừa bị chạm vào. “Triêu Nghiên? Không thể nào… cô ấy đã—”

“Cô ta nói có chuyện cần gặp riêng Tống tổng.”

Trái tim cô đập loạn. Cô bước ra sảnh. Giữa ánh đèn trắng, một người phụ nữ mặc váy đen đứng quay lưng, mái tóc dài buông nhẹ. Khi người đó quay lại, Lâm Nhiên chết lặng. Khuôn mặt ấy thật — không giống hệt, nhưng đủ khiến cô nhận ra.

“Xin lỗi, cô là…?”

Người phụ nữ mỉm cười. “Tôi là chị gái của Triêu Nghiên. Tôi đến để lấy lại thứ thuộc về gia đình tôi.”

“Thứ gì?”

“Một phần cổ phần D&M mà em gái tôi để lại cho Tống Dạ Minh.”

Lâm Nhiên đứng lặng. Cảm giác bất an lan ra khắp cơ thể. Trước khi cô kịp hỏi thêm, thang máy mở ra. Dạ Minh bước ra, gương mặt trầm lại khi nhìn thấy người phụ nữ ấy.

“Chào cô.” Anh nói, giọng thấp. “Tôi tưởng chúng ta đã nói chuyện này xong từ nhiều năm trước.”

“Anh tưởng thế.” Cô ta đáp, ánh mắt sắc bén. “Nhưng D&M không chỉ có anh. Em gái tôi chết, nhưng lý do vì sao, anh còn nhớ chứ?”

Không khí lập tức căng thẳng. Những ánh mắt tò mò từ nhân viên xung quanh hướng về phía họ. Dạ Minh nói nhỏ: “Chúng ta ra ngoài nói.”

Cánh cửa phòng họp đóng lại, chỉ còn Lâm Nhiên đứng bên ngoài, lòng như có ai bóp nghẹt.

Buổi tối, anh về muộn. Cô không hỏi, chỉ rót cho anh ly nước. Anh cầm lấy, im lặng uống cạn, rồi nói khẽ:

“Người phụ nữ đó là chị gái của Triêu Nghiên. Cô ta nghĩ tôi liên quan đến cái chết của em gái mình.”

“Anh có…?”

“Không.” Anh đáp dứt khoát. “Nhưng tôi có lỗi. Tôi đã bỏ mặc khi cô ấy yếu đuối nhất.”

Giọng anh khàn lại. “Cô ấy mất trong tai nạn xe. Lúc đó, tôi đang dự tiệc với cổ đông. Tôi không nghe điện thoại cô ấy gọi. Khi đến nơi, chỉ còn xác xe cháy rụi. Tôi đã thề sẽ không để ai rời khỏi tôi như thế nữa.”

Cô im lặng, giọt nước mắt trượt khỏi khóe mắt. “Giờ thì tôi hiểu rồi.”

“Hiểu gì?”

“Vì sao anh giam tôi. Vì anh sợ mất.”

Anh gật, ánh mắt lạc đi. “Nhưng càng giữ, tôi càng khiến em tổn thương.”

Cô nắm tay anh, siết nhẹ. “Anh không còn phải giam giữ tôi nữa. Tôi sẽ ở đây, nếu anh dám đối diện với quá khứ.”

Anh nhìn cô, ánh mắt dần ấm lại. “Tôi hứa.”

Ngày hôm sau, anh công khai thông tin về cổ phần của Triêu Nghiên trước hội đồng. Mọi thứ được minh bạch, không còn bí mật. Báo chí bắt đầu viết lại về quá khứ, về người phụ nữ từng yêu tổng tài D&M, về tai nạn năm ấy. Dư luận ồn ào, Lâm Nhiên bị đưa vào tâm điểm với những lời đồn ác ý.

“Cô ta chỉ là bản sao thay thế Triêu Nghiên.”

“Dạ Minh vẫn chưa quên tình cũ.”

Những lời đó khiến cô tổn thương, nhưng cô không trốn tránh. Một hôm, cô xuất hiện trước truyền thông cùng anh, đứng cạnh anh, tay đan trong tay.

Cô nói ngắn gọn: “Tôi không phải ai khác. Tôi là tôi, và tôi ở đây không để thay thế, mà để cùng anh đi tiếp.”

Câu nói đó khiến mọi người im lặng. Dạ Minh nhìn cô, ánh mắt chứa đầy tự hào. Sau buổi họp báo, anh kéo cô vào lòng giữa hành lang đông người, thì thầm bên tai:

“Cảm ơn em. Em đã cứu tôi khỏi quá khứ.”

Cô khẽ cười: “Anh mới là người phải cứu chính mình.”

Đêm đó, họ trở về nhà. Ánh trăng phủ lên sàn gỗ một màu bạc dịu. Cô tựa vào vai anh, giọng nhỏ:

“Anh còn sợ không?”

“Còn.”

“Sợ gì?”

“Sợ mất em.”

“Anh sẽ không mất tôi đâu. Vì lần này, tôi sẽ ở lại — không phải vì anh giữ, mà vì tôi chọn.”

Anh khẽ nghiêng đầu, hôn lên mái tóc cô. “Cảm ơn vì đã chọn tôi, dù tôi đã từng sai quá nhiều.”

“Không ai sinh ra đã biết yêu. Quan trọng là anh chịu học.”

“Còn em?”

“Tôi cũng học, cùng anh.”

Họ ngồi im, nghe tiếng đồng hồ tích tắc và gió nhẹ qua cửa sổ. Mọi sóng gió đã qua, nhưng không ai quên rằng tình yêu này từng đi qua vực thẳm. Chính vì thế, họ càng trân trọng những gì còn lại.

Tống Dạ Minh khẽ nói: “Ngày mai, tôi muốn đưa em về Đà Lạt, nơi lần đầu tôi từng hứa sẽ yêu một người suốt đời, nhưng chưa bao giờ giữ được. Tôi muốn làm lại lời hứa ấy — với em.”

Cô mỉm cười, ngón tay đan chặt lấy anh. “Được. Nhưng lần này, tôi sẽ nhắc anh giữ lời.”

Bên ngoài, bầu trời quang đãng. Sau bao nhiêu bão giông, cuối cùng bình minh cũng đến — không ồn ào, chỉ là một ánh sáng ấm áp, đủ để sưởi lại hai trái tim từng bị tổn thương.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×