Buổi sáng hôm sau, ánh nắng lọt qua lớp rèm mỏng, chiếu lên làn da mịn màng của cô. Lâm Nhiên mở mắt, nhận ra mình vẫn đang nằm trong vòng tay anh. Tống Dạ Minh ngủ rất yên, hơi thở đều đặn, bàn tay anh vẫn đặt nơi eo cô, như thể sợ cô biến mất bất cứ lúc nào. Trong ánh sáng ấy, anh không còn vẻ lạnh lùng quyền uy của một tổng tài, mà mang nét dịu dàng đến mức khiến người khác lạc lối.
Cô khẽ nhích người, định rời giường, nhưng tay anh giữ lại.
“Đừng đi.”
Giọng anh khàn khàn, nửa tỉnh nửa mê.
“Tôi chỉ muốn dậy chuẩn bị bữa sáng.”
“Không cần.” Anh mở mắt, đôi con ngươi đen sâu như vực. “Em chỉ cần ở đây.”
Ánh nhìn của anh khiến cô không thể từ chối. Lâm Nhiên nằm lại, nghe nhịp tim anh đập chậm rãi dưới ngực. Một khoảng lặng lạ lùng, ấm áp nhưng nguy hiểm. Cô hiểu, càng ở gần anh, cô càng dễ đánh mất bản thân.
Khoảng mười giờ sáng, anh ra khỏi nhà. Trợ lý Hân xuất hiện cùng hai người giúp việc. Mọi thứ trong căn penthouse đều được dọn dẹp tỉ mỉ.
“Ngài Tống có cuộc họp trưa. Cô muốn ăn gì để tôi dặn đầu bếp?”
“Không cần đâu, tôi ăn đơn giản thôi.”
“Vâng.”
Cánh cửa đóng lại, chỉ còn mình cô với sự tĩnh mịch. Cô lang thang quanh căn phòng, ánh mắt vô tình dừng lại trên bàn làm việc của anh. Một tập hồ sơ mở sẵn, vài tấm ảnh rơi ra.
Cô cúi xuống, nhặt lên.
Trong ảnh là một cô gái khác — gương mặt thanh tú, nụ cười dịu dàng, ánh mắt tràn đầy ấm áp. Phía sau có chữ ký nhỏ: “Triêu Nghiên – Chụp tại Paris.”
Tay cô khẽ run.
Triêu Nghiên… cái tên đó vang trong đầu cô, mơ hồ mà đau nhói. Cô gái ấy là ai? Người duy nhất mà anh từng giữ hình trong khung ảnh sao?
Đang mải suy nghĩ, cánh cửa phía sau khẽ mở. Anh quay về sớm hơn dự kiến.
“Tò mò à?”
Giọng anh vang lên, trầm thấp và lạnh.
Cô giật mình, quay lại. Ánh mắt anh đã tối đi vài phần. Anh bước chậm đến, lấy tấm ảnh từ tay cô, ánh nhìn sắc như dao.
“Tôi cấm em động vào đồ của tôi.”
“Tôi chỉ vô tình thấy…”
“Không có vô tình.” Anh cắt lời, giọng trầm xuống, “Tôi không thích người của tôi vượt qua giới hạn.”
“Người của anh?” Cô nhìn anh, đôi mắt long lanh, nụ cười chua chát. “Chúng ta chẳng qua chỉ là hợp đồng. Tôi đâu phải của anh thật.”
Anh im lặng một giây, rồi bất ngờ bước tới, bàn tay siết lấy cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào anh.
“Em quên mất ai đã ký tên đầu tiên sao?”
Hơi thở anh phả lên môi cô, lạnh và nặng. Cô cố giữ bình tĩnh, nhưng tim vẫn đập dồn dập.
“Anh đang giận vì tôi nhìn thấy ảnh người cũ?”
Ánh mắt anh lóe lên tia nguy hiểm. “Em ghen à?”
“Không. Tôi không có tư cách.”
Anh cười nhạt. “Nếu không ghen, tại sao lại run?”
Cô định phản bác, nhưng anh đã cúi xuống, nụ hôn mạnh bạo trút xuống như cơn giận bị dồn nén. Anh hôn sâu đến mức khiến cô gần như nghẹt thở, bàn tay siết chặt lấy eo, như muốn khắc lại quyền sở hữu. Cô đẩy anh ra, nước mắt chực rơi.
“Tống Dạ Minh, anh có biết mình đang làm gì không?”
“Tôi biết.” Anh nói chậm, từng từ vang trong không khí. “Tôi đang dạy em đừng chạm vào thứ không thuộc về mình.”
Không gian im phăng phắc. Chỉ còn tiếng hít thở gấp gáp của cả hai. Anh buông cô ra, xoay người rót ly rượu, nhưng tay anh hơi run. Một thoáng, trong ánh nhìn ấy, là nỗi giằng xé mà anh giấu rất kỹ.
“Cô gái trong ảnh… là ai?” Cô hỏi nhỏ, giọng nghẹn.
Anh ngẩng đầu, đôi mắt trầm xuống. “Không liên quan đến em.”
“Cô ấy là người anh yêu sao?”
“Cô ấy đã chết rồi.”
Lời nói ngắn gọn, lạnh lẽo, nhưng đủ để xé nát bầu không khí. Cô lặng đi, ngực thắt lại.
“Tôi xin lỗi.”
“Không cần.” Anh đặt ly rượu xuống, ánh nhìn như chìm vào quá khứ. “Nếu có lỗi, thì là lỗi của tôi.”
Anh quay người bước ra ngoài, để lại cô một mình giữa căn phòng tràn mùi khói rượu. Cô ngồi xuống ghế, lòng nặng trĩu. Một người đàn ông mang theo bóng ma quá khứ, một cô gái bị ràng buộc bởi hợp đồng — liệu giữa họ có thể có tình yêu thật sự?
Chiều xuống. Anh không về nhà. Cô đứng bên cửa kính, nhìn những đốm đèn xa xa ngoài phố. Thành phố vẫn ồn ào, nhưng trong lòng cô, chỉ còn lại khoảng trống.
Khoảng gần nửa đêm, tiếng cửa mở khẽ vang. Cô quay lại. Anh bước vào, mùi rượu nồng nặc, áo sơ mi bung vài cúc.
“Anh uống nhiều rồi.”
“Em quan tâm?”
“Tôi không muốn bị đánh thức lúc nửa đêm vì tiếng đổ vỡ.”
Anh cười nhạt, tiến đến gần, đôi mắt long lanh ánh rượu.
“Em sợ tôi?”
“Có lẽ.”
“Nhưng em vẫn ở đây.” Anh khẽ nâng cằm cô, giọng khàn. “Tôi đã nói rồi, một khi em đã bước vào thế giới của tôi, không còn đường ra.”
Anh ôm cô, mạnh mẽ, chiếm đoạt. Lần này, không còn là giận dữ, mà là tuyệt vọng. Cô cảm nhận được hơi thở nồng cháy, mùi khói rượu, và một chút run rẩy trong đôi tay anh — lần đầu tiên, cô nhận ra, người đàn ông này cũng biết sợ.
Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy, anh đã rời đi. Bên cạnh là một tờ giấy ghi bằng nét chữ gọn gàng:
“Buổi chiều có tiệc, chuẩn bị cùng tôi. Đừng hỏi thêm về chuyện hôm qua.”
Cô gấp tờ giấy lại, đặt lên ngực. Một giọt nước mắt khẽ rơi, tan vào nỗi đau không tên.
Bên ngoài, trời lại đổ mưa.
Cô đứng trước cửa sổ, nhìn những giọt nước đan nhau như hàng ngàn sợi tơ, giống hệt mối quan hệ giữa cô và anh — mờ ảo, rối ren, không biết đâu là bắt đầu, đâu là kết thúc.