tổng tài dưới ánh đêm

Chương 4: Dưới ánh đèn dạ tiệc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Âm nhạc vang lên nhẹ nhàng, hòa cùng tiếng ly chạm và những tràng cười lịch sự. Phòng tiệc của khách sạn Hoàng Đình rực rỡ ánh đèn pha lê, khắp nơi là những bộ váy dạ hội lộng lẫy, những ánh mắt quan sát và những lời chào giả tạo đầy phép tắc. Từ khoảnh khắc Tống Dạ Minh bước vào, không gian như lặng đi trong vài giây. Anh khoác trên người bộ vest đen cắt may hoàn hảo, từng bước đi tràn đầy khí chất khiến người khác tự động nhường đường.

Lâm Nhiên đi bên cạnh anh. Chiếc váy dạ hội màu ngọc lam ôm lấy thân hình thon gọn, phần vai trần lộ ra dưới ánh sáng mềm mại, khiến cô vừa mong manh vừa quyến rũ. Cô không quen với những nơi thế này — mùi nước hoa nồng nặc, tiếng nói chuyện rời rạc và ánh mắt soi mói từ khắp nơi. Nhưng bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô, như một lời trấn an lạnh lùng.

“Bình tĩnh.” Anh khẽ nói bên tai, giọng trầm thấp, gần đến mức da cô nổi gai. “Em chỉ cần ở cạnh tôi, không cần nói gì.”

“Vâng.” Cô khẽ gật, tim đập nhanh.

Anh đưa cô đi chào vài đối tác, những cái bắt tay, những nụ cười, những lời khen ngợi xã giao. Trong mắt người ngoài, họ là một cặp hoàn hảo — tổng tài trầm ổn, lạnh lùng và người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh như một món trang sức sang trọng. Nhưng chỉ cô biết rõ, trong lòng mình không có cảm giác kiêu hãnh, mà chỉ là một nỗi bất an mơ hồ.

Một người phụ nữ tiến lại. Cô ta cao, dáng người quý phái, mái tóc búi gọn, đôi môi đỏ và ánh mắt đầy tự tin.

“Dạ Minh, đã lâu không gặp.”

Anh quay sang, gật nhẹ. “Chào cô Hạ.”

“Đây là… bạn gái mới sao?” Cô ta mỉm cười, nhưng ánh nhìn lướt qua Lâm Nhiên lại đầy ẩn ý.

“Không cần gán nhãn.” Anh đáp thản nhiên. “Cô ấy đi cùng tôi tối nay, thế thôi.”

Câu nói khiến tim Lâm Nhiên khẽ nhói. Cô vẫn giữ nụ cười nhẹ, nhưng ánh mắt dần cụp xuống. Người phụ nữ kia khẽ cười, chạm ly rượu với anh.

“Anh vẫn như cũ. Lúc nào cũng lạnh lùng. Nhưng… có lẽ cô gái này sẽ sớm hiểu thôi, anh chẳng giữ ai quá lâu.”

Sau khi cô ta rời đi, Lâm Nhiên im lặng. Anh nhận ra, nghiêng đầu nhìn cô:

“Đang suy nghĩ gì?”

“Không có gì.”

“Em giấu cảm xúc tệ quá.”

Cô khẽ cười. “Tôi chỉ đang nhớ lời anh — đừng vượt qua giới hạn.”

Ánh mắt anh thoáng dao động, rồi lại trở về lạnh lùng. “Tôi không muốn em bị tổn thương vì những lời tầm phào.”

“Nhưng đôi khi chính anh mới khiến tôi tổn thương.”

Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sâu đến mức khiến cô không dám nhìn lại. “Nếu tôi nói, tôi chưa từng muốn làm em đau, em tin không?”

“Không.”

Cô quay đi, ánh sáng vàng từ trần hắt lên gương mặt cô, lộ rõ nét cô đơn không thể che giấu.

Một lát sau, anh bị mời đến bàn khách quan trọng. Cô ở lại, ngồi trong góc, tay nắm ly rượu, ánh mắt dõi theo bóng anh giữa đám đông. Anh đang nói chuyện với cô Hạ — người phụ nữ kia — cả hai cười với nhau, thân mật một cách tự nhiên. Lòng cô chợt co lại. Cô ghét cảm giác này, ghét việc trái tim mình bỗng yếu mềm đến thế.

Một người đàn ông khác tiến đến, dáng vẻ lịch lãm, ánh mắt dịu dàng.

“Xin lỗi, cô đi cùng Tống tổng phải không? Tôi là Lâm Phong, giám đốc điều hành công ty đối tác.”

“Vâng, chào anh.”

“Cô không thích chốn đông người?”

“Không quen lắm.”

Anh ta mỉm cười, rót thêm rượu. “Tôi hiểu. Ở đây, ai cũng đeo mặt nạ.”

Câu nói khiến cô khẽ cười. Anh ta lịch sự, nhẹ nhàng, không giống với sự áp chế lạnh lẽo của Tống Dạ Minh. Khi họ đang trò chuyện, Tống Dạ Minh quay lại. Ánh mắt anh trầm xuống khi nhìn thấy cảnh đó.

Anh tiến thẳng đến, ánh nhìn sắc bén. “Em uống nhiều rồi.”

“Chỉ một ly.”

“Không có ‘chỉ’.” Anh lấy ly từ tay cô, đặt mạnh xuống bàn. “Về.”

“Anh…”

“Tôi nói là về.”

Giọng anh thấp nhưng đủ khiến người xung quanh chú ý. Cô cúi đầu, nín lặng. Không khí xung quanh như đông đặc. Anh nắm tay cô kéo đi, bỏ lại những ánh nhìn xì xào phía sau.

Trên xe, im lặng. Cô nhìn ra cửa kính, thành phố trôi qua như những vệt sáng mờ.

“Tôi làm anh mất mặt?”

“Không.”

“Vậy anh tức gì?”

“Vì em nhìn người khác.”

“Chúng ta chỉ là hợp đồng, tôi có quyền nhìn ai tùy ý.”

Anh siết chặt vô lăng, giọng khàn xuống. “Đừng thách tôi, Lâm Nhiên.”

Cô quay sang, nhìn anh thật lâu. “Anh sợ tôi sẽ thích người khác, hay sợ chính anh đang bắt đầu thích tôi?”

Chiếc xe khẽ phanh gấp. Trong khoảnh khắc ấy, không ai nói gì. Anh quay sang, ánh mắt dữ dội.

“Em không hiểu mình đang nói gì đâu.”

“Có lẽ vậy.” Cô khẽ nói, “Nhưng tôi thấy, anh không còn nhìn tôi như một bản hợp đồng nữa.”

Anh im lặng, rồi bất ngờ nghiêng người, kéo cô lại. Nụ hôn ập xuống, mạnh mẽ và vội vã. Hơi thở anh dồn dập, như muốn nuốt hết mọi kháng cự của cô. Cô đẩy anh ra, nhưng tay anh giữ chặt, môi anh nóng bỏng, ánh mắt anh chứa đầy điều gì đó hỗn loạn.

“Anh làm vậy để chứng minh điều gì?”

“Rằng tôi chưa bao giờ để ai chạm vào em ngoài tôi.”

Cô sững người, tim đập nhanh. Không khí trong xe nặng nề đến mức nghẹt thở. Anh không hôn nữa, chỉ nhìn cô, ánh mắt lẫn giữa giận dữ và khao khát.

“Đừng khiến tôi mất kiểm soát, Lâm Nhiên.”

Cô quay đi, nước mắt rơi lặng lẽ. “Anh mất kiểm soát từ lâu rồi.”

Đêm ấy, họ không nói thêm lời nào. Khi xe dừng lại trước tòa nhà, anh bước xuống trước, không quay lại. Cô ngồi lại trong xe, nhìn bóng anh xa dần giữa ánh đèn mưa, lòng rối như tơ.

Cô biết, thứ đang nảy mầm giữa họ — không còn là hợp đồng, mà là một vết nứt nguy hiểm mang tên tình cảm thật.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×