tổng tài dưới ánh đêm

Chương 5: Khi trái tim bắt đầu phản bội lý trí


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi tiệc đêm ấy, bầu không khí giữa họ như lớp sương mờ không tan. Lâm Nhiên cố giữ bình thản, nhưng trong lòng lại ngổn ngang. Cô không rõ mình đang sợ điều gì — sợ anh, sợ cảm xúc của chính mình, hay sợ rằng một ngày nào đó anh sẽ rời đi như mọi người từng rời bỏ cô.

Tống Dạ Minh những ngày sau đó trở nên lạ lùng. Anh vẫn đi làm đúng giờ, ăn tối cùng cô, vẫn ôm cô vào đêm, nhưng giữa những cái chạm, ánh mắt anh có chút xa xăm. Mỗi khi cô định hỏi, anh chỉ nói:

“Đừng nghĩ nhiều.”

Nhưng càng nghe, cô càng thấy lòng mình rối bời.

Buổi chiều hôm ấy, trời có mưa nhẹ. Lâm Nhiên ngồi trên ban công tầng cao, nhìn thành phố mờ đi trong sương. Tiếng chuông cửa vang lên. Khi cô mở ra, người đứng trước là một người đàn ông lạ — cao, ăn mặc chỉnh tề, mang theo nụ cười nhạt.

“Xin lỗi, cô là Lâm Nhiên phải không?”

“Vâng. Anh là?”

“Tôi là Lạc Trình, đối tác của Tống tổng. Anh ấy nhờ tôi gửi tài liệu. Nhưng…” Ánh mắt anh ta dừng lại nơi khuôn mặt cô, khẽ nhướng mày. “Cô chính là người mà gần đây anh ấy thường nhắc đến?”

Cô thoáng bối rối. “Anh ấy nhắc đến tôi?”

“Thỉnh thoảng.” Anh ta cười nhẹ. “Tôi không ngờ Tống tổng lại có hứng thú với phụ nữ kiểu này.”

“Kiểu này là sao?”

“Thật, giản dị, nhưng có gì đó khiến người ta khó dứt ra.”

Lời nói ấy làm tim cô khẽ chao. Trước khi cô kịp đáp, giọng anh vang lên phía sau:

“Anh đến hơi sớm đấy, Lạc Trình.”

Cả hai quay lại. Tống Dạ Minh đứng ở cửa, áo sơ mi trắng, tay vẫn cầm điện thoại. Ánh mắt anh lướt qua hai người, thoáng lạnh.

“Tài liệu tôi cần đâu?”

Lạc Trình cười, giơ túi hồ sơ lên. “Ở đây. Tôi tiện ghé, không ngờ gặp cô bạn nhỏ này.”

“Cô ấy không rảnh để tiếp khách.”

Câu nói như lưỡi dao lạnh. Lâm Nhiên sững người. Lạc Trình nhướng mày, ánh mắt pha chút trêu chọc.

“Tôi hiểu. Tổng tài nhà anh luôn biết cách bảo vệ lãnh địa của mình.” Anh mỉm cười, rời đi.

Cửa đóng lại. Không gian chỉ còn lại họ.

“Anh không cần nói kiểu đó trước mặt người khác.”

“Em không cần thân mật với người lạ.”

“Anh đang kiểm soát tôi?”

“Không. Tôi đang nhắc em nhớ vị trí của mình.”

Cô nhìn anh, ánh mắt rực lên giận dữ. “Vị trí gì? Một món đồ ký trong hợp đồng à?”

Anh im lặng, rồi bước đến, bàn tay nắm chặt cổ tay cô, kéo sát lại.

“Em muốn tôi nói thật?”

“Anh nói đi.”

“Đúng. Em là của tôi. Từng hơi thở, từng ánh nhìn, từng nụ cười — tất cả đều thuộc về tôi.”

Cô cười khẽ, nước mắt ứa ra. “Anh không thấy mình đang giống kẻ điên sao?”

“Có lẽ vậy.” Anh đáp, giọng khàn, “Vì em.”

Khoảnh khắc ấy, mọi lý trí trong cô như tan biến. Anh hôn cô, lần này không có giận dữ, chỉ có khao khát và nỗi đau. Bàn tay anh run lên khi chạm vào lưng cô, còn cô, dù cố kháng cự, vẫn không thể.

Sau cơn cuồng nhiệt, cả hai ngồi im trong bóng tối. Anh rít thuốc, ánh lửa đỏ hắt lên gương mặt trầm mặc.

“Anh từng yêu ai như vậy chưa?” Cô hỏi khẽ.

“Có.” Anh đáp.

“Là cô ấy?”

Anh gật. “Nhưng em khác.”

“Khác thế nào?”

“Cô ấy khiến tôi mất niềm tin. Còn em… khiến tôi mất kiểm soát.”

Cô quay đi, tim nặng trĩu. “Anh sẽ hối hận đấy.”

“Có lẽ.” Anh nói, giọng thấp, “Nhưng ít nhất, tôi biết mình đang sống.”

Sáng hôm sau, anh đi công tác. Trước khi đi, anh chỉ nói:

“Tôi sẽ về trong ba ngày. Đừng gặp ai.”

Cô gật, nhưng trong lòng lại dấy lên cảm giác nghẹt thở.

Chiều hôm đó, Lạc Trình lại đến, mang theo một bó hoa hồng trắng.

“Tôi đến vì công việc, nhưng thấy cô ở đây một mình, tôi nghĩ nên tặng chút gì đó.”

Cô khẽ cười. “Anh không sợ Tống Dạ Minh biết sao?”

“Tôi sợ chứ.” Anh đáp, ánh mắt sâu thẳm. “Nhưng có thứ đáng sợ hơn — là nhìn thấy một người phụ nữ bị giam cầm mà vẫn tự nói mình ổn.”

Cô sững lại. Những lời ấy cứ vang mãi trong đầu.

Đêm ấy, cô không ngủ được. Gió ngoài cửa thổi mạnh, thành phố chìm trong mưa. Cô ngồi trong bóng tối, nhìn điện thoại — không có tin nhắn nào từ anh. Một giọt nước rơi xuống bàn tay, không biết là nước mưa hay nước mắt.

Cô nhận ra, thứ khiến cô sợ nhất không phải là sự chiếm hữu của anh, mà là trái tim mình đang bắt đầu phản bội lý trí.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×