tổng tài dưới ánh đêm

Chương 6: Khi lửa ghen thiêu rụi mọi khoảng cách


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều nay thành phố nhuộm một màu xám bạc, những vệt mưa lăn dài trên mặt kính xe, hòa cùng hơi lạnh đầu mùa khiến mọi thứ như được phủ lên lớp sương mờ nhòe nhoẹt. Tống Dạ Minh ngồi im ở hàng ghế sau, áo sơ mi trắng mở khuy, cổ tay vắt hờ lên đầu gối, ánh mắt sâu hút nhìn dòng xe chậm rãi trôi qua. Ba ngày công tác không dài, nhưng với anh, chúng lại nặng nề đến lạ. Mọi buổi tiệc, cuộc họp, ký kết hợp đồng đều trôi qua trong sự trống rỗng, vì trong đầu anh chỉ quanh quẩn gương mặt của cô — đôi mắt biết cúi xuống khi ngượng, giọng nói nhỏ nhẹ, bàn tay lạnh nhưng mềm. Anh ghét cảm giác này, ghét việc bản thân không còn điều khiển được chính mình, ghét việc một người phụ nữ bình thường lại khiến thế giới anh vốn sắp đặt hoàn hảo bị đảo lộn.

Khi cánh cửa penthouse mở ra, mùi hoa hồng trắng tràn ngập không khí. Anh khẽ nhíu mày, hương này không phải do người giúp việc chọn. Anh ghét hoa hồng trắng — mùi hương ấy khiến anh nhớ đến đám tang năm xưa, nơi Triêu Nghiên nằm im trong tấm váy trắng giữa vô vàn hoa, còn anh đứng lặng như tượng đá.

Trong phòng khách, Lâm Nhiên đang sắp bình trà, mái tóc buộc cao, phần gáy để lộ làn da mịn, từng cử động của cô chậm rãi, an tĩnh đến mức khiến người ta quên thở. Khi nghe tiếng cửa mở, cô ngẩng đầu, nụ cười khẽ xuất hiện.

“Anh về rồi à?”

Giọng cô trong, nhẹ như tiếng nước, nhưng anh lại nghe ra một thoáng đề phòng trong đó.

Anh bỏ áo vest xuống ghế, ánh mắt đảo một vòng, dừng ở bình hoa trên bàn. “Em mời ai đến?”

“Không ai cả.”

“Còn hoa?”

“À, là của anh Lạc Trình mang đến. Anh ấy đến bàn công việc, rồi tiện tặng tôi bó hoa này.”

Tống Dạ Minh im lặng, chỉ khẽ cười, nụ cười lạnh đến mức khiến không khí trong phòng như đông lại. “Lạc Trình,” anh nhắc tên, giọng kéo dài, “em tiếp anh ta trong nhà này?”

“Phải.” Cô trả lời bình thản, “Anh ấy chỉ ở vài phút. Tôi không nghĩ mình làm gì sai.”

Anh chậm rãi bước lại, tiếng giày vang lên rõ từng nhịp. “Không sai à?”

“Không.”

“Lâm Nhiên,” anh nói khẽ, nhưng giọng trầm xuống như sấm, “tôi đã nói đừng gặp ai trong thời gian tôi đi vắng.”

“Tôi đâu phải tù nhân.”

“Không phải tù nhân, nhưng là người của tôi.”

“Tổng tài à,” cô nhìn anh, mắt ánh lên vẻ mỉa mai, “chúng ta ký hợp đồng, chứ tôi không ký bản cam kết trung thành.”

Khoảnh khắc đó, sự kiềm chế trong anh như bị xé toạc. Anh tiến sát, bàn tay mạnh mẽ siết lấy cằm cô, buộc cô phải ngẩng lên. Hơi thở anh nặng, nóng, phả lên môi cô. “Em đang cố thử giới hạn của tôi phải không?”

Cô mím môi, nhưng ánh mắt không né tránh. “Tôi chỉ muốn biết, anh định giữ tôi kiểu gì — bằng hợp đồng hay bằng xiềng xích?”

Anh không đáp, chỉ khẽ nhắm mắt, nở nụ cười nguy hiểm. “Bằng cả hai, nếu cần.”

Cô đẩy anh ra, giọng run: “Anh điên rồi.”

“Có lẽ.” Anh đáp, bước lùi một bước, “Vì em.”

Không khí như nổ tung giữa hai người. Cô quay đi, muốn thoát khỏi ánh nhìn đang thiêu đốt ấy, nhưng tay anh kéo lại. Chỉ một động tác, cả cơ thể cô ngã vào ngực anh. Hơi thở của anh bao lấy cô, dồn dập, dữ dội.

“Buông tôi ra.”

“Không.”

“Tống Dạ Minh!”

Anh không trả lời, chỉ cúi xuống, hôn cô.

Nụ hôn ấy không êm đềm, không dịu dàng. Nó đầy tức giận, ghen tuông, và cả khát khao bị dồn nén suốt ba ngày. Môi anh mạnh bạo chiếm lấy, ép cô lùi về phía tường. Mỗi lần cô cố đẩy ra, anh lại càng siết chặt hơn, như sợ rằng chỉ cần buông tay, cô sẽ biến mất. Khi môi anh rời khỏi môi cô, ánh mắt anh đã đỏ lên. “Đừng để tôi thấy em nhìn người khác.”

“Anh không có quyền.”

“Tôi có quyền với tất cả những gì tôi muốn.”

Cô sững lại, nước mắt dâng lên. “Anh không thấy mình tàn nhẫn sao?”

“Tôi thấy mình đang yêu.”

Câu nói ấy khiến cô đông cứng. Ánh mắt anh, lần đầu tiên, không còn là lạnh lẽo — trong đó có sự chân thành, hỗn loạn, và một nỗi đau không gọi tên. Anh thở dài, buông tay, giọng khàn khàn:

“Em khiến tôi quên mất mình là ai.”

Cô lùi lại, tim đập loạn. “Anh nói… anh yêu tôi?”

Anh gật, không do dự. “Phải. Tôi yêu em.”

“Vậy còn cô ấy? Triêu Nghiên?”

Anh nhắm mắt. “Cô ấy là quá khứ.”

“Và tôi thì sao?”

“Là hiện tại của tôi, là thứ duy nhất khiến tôi muốn sống.”

Giọng nói ấy không to, nhưng đủ khiến trái tim cô run rẩy. Cô cố trấn tĩnh, nhưng giọt nước mắt vẫn lăn xuống. Anh đưa tay lau, nhưng cô tránh. “Anh nói yêu tôi, nhưng anh đâu tin tôi.”

“Đừng thử tôi nữa.”

“Thử gì? Tôi chỉ muốn được đối xử như con người.”

Anh nhìn cô thật lâu, rồi khẽ nói: “Tôi không biết cách đó.”

Khoảng im lặng phủ xuống giữa họ. Cô xoay người định bước đi, nhưng anh kéo lại, vòng tay siết chặt từ phía sau. “Đừng đi. Tôi xin em.”

Giọng anh run. Lần đầu tiên, cô nghe thấy sự yếu đuối trong lời nói của Tống Dạ Minh.

Cô khẽ nói: “Anh làm tôi sợ. Mỗi khi anh nói yêu, là sau đó anh lại khiến tôi đau.”

Anh khẽ cười, cằm tựa lên vai cô. “Tôi không biết yêu nhẹ nhàng. Tôi chỉ biết chiếm lấy.”

“Vậy tình yêu của anh là xiềng xích sao?”

“Nếu nó giữ được em, thì đúng.”

Anh xoay cô lại, hôn lên trán, rồi xuống môi, chậm rãi, dịu dàng hơn lúc trước. Hơi ấm len qua từng khoảng cách. Cô không kháng cự nữa, chỉ nhắm mắt, để mặc bản thân trôi theo vòng tay anh.

Căn phòng chìm trong ánh đèn vàng. Ngoài kia, mưa rơi nặng hạt, tiếng sấm xa xa vọng lại. Họ hòa vào nhau trong im lặng, không còn phân biệt đâu là giận, đâu là thương. Khi hơi thở lắng xuống, cô nằm trong vòng tay anh, nghe tim anh đập không đều.

“Dạ Minh…” cô khẽ gọi.

“Hửm?”

“Nếu mai này tôi rời đi, anh sẽ làm gì?”

“Không để em rời đi.”

“Và nếu tôi muốn?”

Anh siết chặt hơn, giọng trầm thấp: “Tôi sẽ tìm em, dù phải lật tung cả thành phố này.”

Một thoáng sợ hãi len qua tim cô. Cô biết anh không nói chơi. Tình yêu của Tống Dạ Minh không giống người khác. Nó giống ngọn lửa trong lồng thép — càng bị giam, càng cháy dữ.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, anh đã rời đi. Bên cạnh gối là mảnh giấy với dòng chữ gọn gàng:

“Tôi có cuộc họp sớm. Ở nhà nghỉ ngơi, đừng để ai vào.”

Cô cầm tờ giấy, đọc đi đọc lại. Mỗi chữ như vết dao khắc vào lòng. Anh luôn nói đừng làm, đừng gặp, đừng rời, nhưng chưa bao giờ hỏi em muốn gì.

Buổi trưa, điện thoại reo. Giọng Lạc Trình vang lên.

“Tôi gửi hợp đồng, nhưng tài xế bảo Tống tổng dặn không được đưa cho ai ngoài cô. Tôi ghé qua được chứ?”

Cô im một lát. “Anh ấy không muốn tôi gặp ai.”

“Vậy cô nghe lời anh ta đến mức đó sao?”

“Tôi chỉ không muốn phiền phức.”

“Thật ra…” Anh cười nhẹ, “Tôi chỉ muốn nhìn thấy cô.”

Cô không trả lời. Nhưng khi tiếng chuông cửa vang, cô vẫn mở. Anh đứng đó, mang theo nụ cười dịu dàng và ánh mắt thấu hiểu.

“Cô ổn chứ?”

“Ổn.”

“Trông cô không ổn lắm.”

Anh đưa bó hoa hồng trắng khác, cắm vào bình. “Anh ta khiến cô buồn à?”

Cô mím môi, không nói.

“Tôi nói rồi,” anh tiếp, “người như Tống Dạ Minh không biết yêu. Họ chỉ biết chiếm hữu.”

Câu nói ấy như mũi dao nhỏ, găm vào tim cô. Cô quay đi. “Anh không hiểu đâu.”

“Có thể. Nhưng nếu một ngày cô cần thoát ra, hãy tìm tôi.”

Khi anh rời đi, căn nhà lại yên tĩnh. Lâm Nhiên đứng nhìn bình hoa, lòng rối như tơ. Cô biết, chỉ cần Dạ Minh biết chuyện này, mọi thứ sẽ vỡ nát. Nhưng cô cũng biết, nếu cứ sống trong chiếc lồng tình yêu này, cô sẽ không thở nổi.

Đêm đó, cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn thành phố nhấp nháy. Mưa lại rơi. Từng giọt mưa lăn trên kính, phản chiếu đôi mắt cô đầy mỏi mệt. Cô tự hỏi, liệu tình yêu của anh có thể trở thành cứu rỗi, hay chỉ là một cơn lửa sẽ thiêu rụi cả hai.

Ở một nơi khác, Tống Dạ Minh ngồi trong xe, tay siết điếu thuốc cháy dở. Điện thoại trong tay anh lóe sáng — hình ảnh từ camera an ninh hiện lên: Lạc Trình bước ra khỏi penthouse. Hơi thở anh nặng dần, ánh mắt tối sầm.

Anh ném điếu thuốc, khởi động xe. Động cơ gầm lên giữa đêm mưa.

Trong ánh đèn đường nhòe nước, một cơn bão đang tiến dần về phía căn hộ nơi cô vẫn chờ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×