tổng tài dưới ánh đêm

Chương 7: Cơn ghen trong đêm mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng động cơ vang lên từ xa, rền rĩ giữa lòng thành phố ướt át. Mưa đổ xuống dày đặc, gió quật tung rèm cửa. Bên trong penthouse, Lâm Nhiên đứng dựa vào khung cửa sổ, nhìn bóng mình phản chiếu mờ nhòe trong kính. Từ ngày Tống Dạ Minh rời đi, ngôi nhà trở nên lặng lẽ đến đáng sợ. Không còn tiếng bước chân, không còn hơi thở ấm áp, chỉ còn lại khoảng trống khổng lồ của nỗi nhớ xen lẫn lo âu.

Cô biết, sự xuất hiện của Lạc Trình là một sai lầm. Anh không làm gì quá đáng, nhưng ánh mắt của anh ta chứa điều mà cô không dám nhìn nhận — sự quan tâm chân thật. Và chính sự chân thật đó, trong một thế giới đầy kiểm soát và lừa dối, lại trở thành điều nguy hiểm nhất.

Khi kim đồng hồ điểm mười giờ đêm, tiếng thang máy vang lên. Cô khẽ giật mình. Cửa mở ra, thân ảnh cao lớn quen thuộc hiện lên trong ánh đèn mờ. Áo sơ mi anh ướt sũng, mái tóc rối, ánh mắt tối sầm như chứa cả cơn bão.

“Tại sao anh đến giờ này?” cô hỏi, giọng nhỏ.

“Để xem em phản bội tôi đến đâu.” Anh nói khẽ, nhưng giọng lạnh như băng.

Cô sững người. “Anh nói gì?”

“Camera không bao giờ nói dối.” Anh tiến lại gần, ném điện thoại lên bàn. Màn hình sáng lên — hình ảnh Lạc Trình bước vào nhà, đưa bó hoa, nở nụ cười với cô.

“Anh theo dõi tôi?”

“Tôi bảo vệ em.”

“Bảo vệ ư?” Cô bật cười, nước mắt trào ra. “Đó gọi là giam cầm!”

Anh im lặng. Trong mắt anh, thứ ánh sáng dữ dội như ngọn lửa sắp bùng nổ.

“Em không hiểu. Tôi không muốn ai chạm vào em.”

“Anh đâu sở hữu tôi!”

“Nhưng tôi yêu em!”

Lời nói bật ra, mạnh như tiếng sét. Căn phòng im phăng phắc. Ánh mắt anh run lên, cổ họng nghẹn lại. Cô nhìn anh, cảm xúc hỗn loạn.

“Yêu?” cô thì thầm. “Yêu mà làm tôi đau đến thế này sao?”

Anh bước tới, đôi mắt u ám. “Tôi không biết cách khác.”

“Vậy để tôi dạy anh.” Cô lùi lại, nước mắt rơi. “Tình yêu không phải là sợ hãi, không phải là xiềng xích. Anh yêu tôi, nhưng anh chưa từng tin tôi. Còn tôi, vì yêu anh mà mất cả tự do.”

Anh đứng lặng, hơi thở nặng dần. Ngoài kia, sấm nổ vang. Một tia chớp lóe sáng, phản chiếu gương mặt anh — đầy giằng xé.

“Lâm Nhiên…” Anh khẽ gọi tên cô, giọng như vỡ vụn. “Đừng khiến tôi phát điên.”

“Anh phát điên từ lâu rồi.”

Khoảng cách giữa họ bị xóa nhòa. Anh kéo cô lại, siết chặt, hôn lên môi cô như muốn cướp đi hơi thở. Cô đập tay vào ngực anh, nhưng rồi yếu dần, cả hai chìm vào vòng xoáy của cảm xúc. Mỗi nụ hôn, mỗi cái chạm đều là sự trút bỏ, vừa đau đớn vừa đam mê.

“Dừng lại…” cô thở gấp, giọng đứt quãng. “Anh làm tôi sợ.”

“Tôi cũng sợ.” Anh khàn giọng, trán tựa vào trán cô. “Sợ mất em. Sợ một ngày mở mắt ra, em biến mất như cô ấy.”

Cô nhìn anh, hiểu rằng trong tim người đàn ông này vẫn còn bóng hình quá khứ. Cô chạm vào má anh, khẽ nói: “Tôi không phải cô ấy.”

“Tôi biết.” Anh nhắm mắt, bàn tay run nhẹ. “Nhưng đôi khi tôi không phân biệt nổi đâu là hiện tại.”

Câu nói khiến tim cô thắt lại. Cô đẩy anh ra, quay lưng: “Anh cần thời gian, không cần tôi.”

“Không.” Anh kéo cô lại lần nữa, môi anh lần xuống cổ, từng nụ hôn vừa dịu dàng vừa tuyệt vọng. “Đừng rời xa tôi.”

Họ quấn lấy nhau trong đêm, vừa như trừng phạt vừa như cầu xin. Khi hơi thở dần lắng xuống, cô nằm im trên ngực anh, nước mắt lặng lẽ chảy.

“Dạ Minh…”

“Ừ?”

“Nếu một ngày tôi rời đi, anh sẽ làm gì?”

“Tôi sẽ tìm em, dù phải hủy diệt cả thế giới.”

Cô khẽ cười, nụ cười ướt át. “Anh nói yêu tôi, nhưng cách yêu đó… chỉ khiến cả hai tan nát.”

Anh không đáp, chỉ im lặng, ngón tay lướt qua tóc cô, vuốt ve như sợ cô tan biến. Ngoài kia, tiếng mưa vẫn rơi không ngừng, gió gào bên cửa kính.

Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy, giường trống trơn. Trên bàn, một tờ giấy nhỏ:

“Tôi có việc gấp. Sẽ về sớm. Đừng mở cửa cho bất kỳ ai.”

Cô thở dài. Anh vẫn là anh — người đàn ông muốn kiểm soát mọi thứ, ngay cả hơi thở của cô. Cô bước đến cửa sổ, mở rèm, ánh sáng mờ chiếu lên làn da trắng. Thành phố sau mưa trong hơn, nhưng trong lòng cô chỉ thấy nặng nề.

Buổi chiều, điện thoại reo. Là Lạc Trình.

“Cô ổn chứ?”

“Tôi không sao.”

“Nghe giọng cô không giống vậy.”

“Tôi chỉ mệt.”

“Tôi đang ở dưới tầng. Có thể lên không?”

“Không.”

“Tôi sẽ chờ.”

Cô tắt máy, đứng lặng. Anh ta thật liều, nhưng lòng cô lại mềm đi. Trong cô, giữa tình yêu và sợ hãi, có thứ gì đó đang trỗi dậy — khát vọng được tự do.

Tối muộn, Tống Dạ Minh trở về. Mưa lại đổ, gió rít từng cơn. Anh bước vào nhà, ánh mắt sắc bén, mệt mỏi. Cô ngồi ở ghế sofa, tay cầm ly trà.

“Em đi đâu chiều nay?”

“Ở nhà.”

“Không có ai đến?”

“Không.”

“Đừng nói dối.”

Anh tiến lại gần, nắm lấy cằm cô. “Tôi thấy xe của hắn dưới tầng.”

“Anh cho người theo dõi tôi?”

“Tôi bảo vệ em.”

“Lần nào anh cũng nói thế.”

“Vì đó là sự thật.”

Cô gạt tay anh ra, nước mắt rơi. “Thật ư? Bảo vệ mà khiến tôi không thể bước ra khỏi cửa, không thể nói chuyện với ai? Đó là yêu sao?”

Anh nhìn cô, ánh mắt chao đảo. “Em không hiểu. Tôi mất tất cả một lần rồi. Tôi không chịu nổi nếu mất thêm em.”

“Nhưng anh đang khiến tôi nghẹt thở.”

Không khí như vỡ ra. Cô đứng dậy, giọng run rẩy: “Anh nói yêu tôi, nhưng anh không cho tôi quyền lựa chọn. Tôi yêu anh thật đấy, nhưng nếu tình yêu này chỉ có thể sống trong lồng kính, tôi thà đánh mất nó.”

Anh nắm tay cô, giữ chặt. “Em không được đi.”

“Buông tôi ra.”

“Không.”

“Tống Dạ Minh!”

Cô hét lên, nước mắt hòa trong mưa. Anh sững lại, bàn tay dần nới lỏng. Ánh mắt anh ướt, giọng trầm xuống:

“Được, tôi buông… nhưng nếu em bước ra khỏi đây, đừng mong tôi tìm lại.”

Cô nhìn anh thật lâu. “Nếu đó là điều anh muốn.”

Cô xoay người, mở cửa, bước ra. Mưa hắt vào, lạnh buốt. Anh đứng nhìn, không nói. Khi bóng cô khuất sau làn mưa, đôi vai anh run lên. Bàn tay nắm chặt, rồi buông thõng.

Một giọt nước rơi từ khóe mắt, hòa vào cơn mưa ngoài kia. Anh khẽ nói, gần như thì thầm:

“Em đi rồi, nhưng tim tôi vẫn ở lại.”

Căn penthouse chìm trong tĩnh lặng. Bên ngoài, mưa kéo dài suốt đêm, như tiếng khóc không dứt của kẻ từng nghĩ mình mạnh mẽ, nhưng cuối cùng vẫn gục ngã trước tình yêu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×