tổng tài dưới ánh đêm

Chương 8: Khi yêu hóa thành tha thứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bệnh viện chìm trong sắc trắng lạnh lẽo. Tiếng giày bác sĩ vang lên khô khốc giữa hành lang dài, hòa cùng tiếng mưa ngoài cửa sổ như những nhát dao cắt vào lòng người. Lâm Nhiên ngồi bên giường bệnh, hai tay nắm chặt bàn tay anh — bàn tay từng siết lấy cô với sức mạnh khiến cô vừa sợ vừa thương, giờ đây yếu ớt đến lạ.

Gương mặt Tống Dạ Minh trắng bệch, hàng mi dài khẽ run, trên trán vẫn còn băng trắng. Hơi thở anh đều, nhưng yếu. Cô đã ngồi ở đây hai ngày hai đêm, không rời nửa bước. Bác sĩ bảo anh chỉ bị chấn động nhẹ, cần nghỉ ngơi. Nhưng cô hiểu, nỗi đau trong tim anh không thể băng bó bằng thuốc men.

Cô khẽ nói, giọng nghẹn:

“Anh lúc nào cũng như vậy, tự chịu đựng tất cả. Nhưng lần này, tôi không muốn nhìn anh mạnh mẽ nữa.”

Cô cầm tay anh đặt lên ngực mình. “Ở đây vẫn còn tim đập. Và tôi vẫn ở đây.”

Bên ngoài, trời vẫn mưa. Tiếng mưa làm nền cho sự tĩnh lặng trong phòng. Cô nhớ những lần anh ép cô vào tường, giọng khàn khàn nói “Em thuộc về tôi.” Cô nhớ ánh mắt anh lúc ghen, khi yếu đuối, và cả khoảnh khắc anh thừa nhận “Tôi yêu em.” Những ký ức ấy khiến nước mắt cô rơi, không biết vì đau hay vì thương.

Cánh cửa mở khẽ. Bác sĩ bước vào, giọng nhỏ nhẹ:

“Anh ấy đang hồi phục tốt. Cô nên nghỉ chút đi.”

Cô lắc đầu, mỉm cười nhạt. “Tôi sợ khi tỉnh dậy, anh ấy sẽ lại một mình.”

Đêm đến. Đèn ngủ vàng hắt xuống, dịu và ấm. Cô thiếp đi bên cạnh giường, đầu tựa lên mép nệm. Khi cô còn mơ màng, một bàn tay khẽ chạm vào tóc cô. Giọng anh yếu ớt, khàn khàn như gió qua khe cửa:

“Nhiên…”

Cô giật mình mở mắt, nhìn thấy đôi mắt anh đã mở, ánh nhìn mệt mỏi nhưng có thần.

“Anh tỉnh rồi à?”

Anh khẽ gật. “Sao em lại ở đây?”

“Anh nghĩ tôi sẽ bỏ đi sao?”

Anh im lặng. Hàng giây như kéo dài vô tận. Rồi anh nói khẽ: “Tôi tưởng em hận tôi.”

“Có.” Cô đáp thành thật. “Nhưng nhiều hơn cả hận là thương.”

Ánh mắt anh run lên. Anh nắm lấy tay cô, khẽ nói: “Tôi xin lỗi.”

Cô sững người. Ba từ ấy, anh chưa từng nói trước đây.

“Anh nói gì?”

“Tôi xin lỗi… vì đã làm em tổn thương. Tôi yêu em, nhưng tôi không biết cách yêu sao cho đúng. Tôi cứ nghĩ nếu giữ em lại, em sẽ không rời đi. Nhưng hóa ra, tôi chỉ khiến em muốn trốn khỏi tôi.”

Cô nhìn anh thật lâu. “Giờ anh hiểu rồi sao?”

“Hiểu, khi suýt mất em.”

Giọng anh yếu, nhưng ánh mắt chân thành khiến tim cô mềm lại. Cô khẽ đặt tay lên ngực anh. “Anh có biết tôi sợ nhất điều gì không?”

“Gì?”

“Sợ anh không bao giờ tin tôi.”

“Tôi tin.” Anh nói, không do dự. “Từ giờ, tôi sẽ tin.”

Họ ngồi trong im lặng. Mưa ngoài trời đã ngớt, chỉ còn hơi lạnh vương trên ô kính. Cô mỉm cười nhẹ, bàn tay vẫn nằm trong tay anh.

“Từ giờ, tôi sẽ không chạy nữa. Nhưng anh phải hứa, đừng để tình yêu trở thành xiềng xích.”

Anh gật, giọng trầm ấm: “Không. Tôi muốn nó là mái nhà.”

Những ngày sau đó, anh hồi phục nhanh. Cô vẫn ở bên anh, chăm sóc từng chút. Thỉnh thoảng anh cau mày vì đau, cô lại mắng: “Anh bớt cứng đầu đi.” Anh cười, nụ cười dịu dàng hơn mọi lần.

Một buổi sáng, khi ánh nắng len qua khung cửa, anh nhìn cô đang pha trà. Cảnh tượng đơn giản ấy khiến anh thấy lòng bình yên lạ. Anh gọi khẽ:

“Nhiên.”

“Hửm?”

“Nếu có thể, em dọn về nhà tôi nhé. Không phải vì hợp đồng. Mà vì tôi muốn mỗi sáng đều thấy em.”

Cô quay lại, nụ cười khẽ nở. “Về với anh, nhưng không phải để bị giữ, mà để ở lại vì tôi muốn.”

“Được.” Anh đáp, ánh mắt dịu đi, “Tôi hứa.”

Chiều hôm đó, anh được xuất viện. Cả hai đi bộ dưới hàng cây ướt mưa, không ai nói gì, chỉ nghe tiếng lá rơi. Cô bước chậm, anh theo sau.

“Anh biết không,” cô nói khẽ, “mưa bây giờ không còn lạnh như trước.”

“Tại sao?”

“Vì anh ở đây.”

Anh siết tay cô. “Em biết không, lần đầu tiên trong đời, tôi không còn sợ mất ai nữa.”

“Tốt rồi.”

“Vì tôi biết, tình yêu không phải là giữ, mà là tin.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ấm áp. “Và tôi tin anh.”

Mưa ngừng hẳn. Ánh hoàng hôn nhuộm cả con đường thành màu vàng cam dịu dàng. Tống Dạ Minh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô. Không còn dữ dội, không còn chiếm hữu — chỉ có một nụ hôn bình yên, như lời hứa cho khởi đầu mới.

Trong lòng anh, một điều gì đó được gột sạch. Những vết thương của quá khứ, những lỗi lầm, ghen tuông, đều dần tan đi như sương buổi sớm.

Tình yêu của họ, sau tất cả, không còn là trò chơi quyền lực. Nó trở thành một cách học lại cách sống, cách tin, và cách yêu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×