Buổi sáng hôm sau, tòa nhà tập đoàn Trần Thị sáng lấp lánh như mọi ngày, nhưng không khí trong phòng truyền thông lại nặng trĩu như sắp có bão.
Tất cả nhân viên đều đang cố gắng làm việc trong im lặng, nhưng ánh mắt họ cứ lén nhìn về phía Hạ Thiên – nhân vật chính của “thảm họa họp báo” hôm qua.
Tin đồn từ tối qua đã lan khắp công ty:
“Nghe nói cô Hạ Thiên làm mất mặt tổng tài trước truyền thông.”
“Trần tổng nổi giận, hôm nay chắc có người ‘bay màu’ rồi.”
“Cô ấy dám bắt bẻ sếp trước ống kính cơ mà… gan thật đấy.”
Mỗi câu nói như một mũi kim nhỏ, chích vào tâm trạng của Hạ Thiên.
Cô ngồi ở bàn làm việc, tay cầm cốc cà phê mà không uống nổi ngụm nào. Mắt cô lướt qua màn hình laptop, email sáng nay chưa kịp đọc, bảng tin nội bộ cứ nhảy thông báo liên tục. Mọi người trong phòng đều làm bộ bận rộn, nhưng ai cũng đang hóng “phán quyết”.
“Ê, Hạ Thiên,” cô bạn thân đồng nghiệp – Hân, ghé qua bàn, giọng hạ xuống thấp, “chị vừa nghe thư ký tổng giám đốc gọi điện xuống... hình như bảo cậu lên phòng tổng tài ngay.”
Cốc cà phê trên tay Hạ Thiên suýt trượt khỏi tay.
“Cái… gì cơ?” Cô ngẩng đầu, miệng há hốc. “Lên… phòng tổng tài á?”
“Ừ. Nghe nói là ‘Trần tổng muốn gặp riêng cô Hạ Thiên, phòng tổng giám đốc tầng 28’. Chắc không phải lên thưởng đâu ha.”
Hân nhăn mặt, nhìn cô bạn với vẻ thương hại.
Cả phòng truyền thông lập tức nín thở. Một vài người liếc nhau, vài kẻ tặc lưỡi:
“Thôi xong. Chắc bị sa thải.”
“Tổng tài mà nổi giận thì chẳng ai cứu được đâu.”
Hạ Thiên nuốt nước bọt.
“Trời ơi, mình mới trả tiền thuê nhà tháng này xong…” cô lẩm bẩm, “đừng để mình phải ăn mì gói suốt ba tháng nữa chứ.”
Hân đặt tay lên vai cô, nghiêm túc như đang tiễn bạn đi ra pháp trường.
“Bình tĩnh. Đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên, biết đâu sếp tha.”
“Tha á?” Hạ Thiên thở dài, “Anh ta mà biết cười chắc mây ngừng bay luôn đó.”
Cô đứng dậy, chỉnh lại áo sơ mi, hít sâu một hơi, rồi cầm theo tập hồ sơ làm lá chắn tinh thần.
Bên trong thang máy, kim chỉ tầng nhảy từng nấc một, tim cô cũng nhảy theo.
Tầng 28 – Phòng tổng giám đốc.
Cửa kính sáng bóng, bên ngoài là thư ký riêng của tổng tài – cô An, người nổi tiếng nghiêm khắc và khó đoán.
Thấy Hạ Thiên xuất hiện, cô An ngẩng lên:
“Cô Hạ Thiên? Tổng giám đốc đang đợi trong phòng. Cô vào đi.”
Giọng cô ấy lạnh tanh, không biểu cảm, như thể đã tiễn không ít người “ra đi không trở lại”.
“Dạ…” Hạ Thiên đáp nhỏ, nuốt khan.
Cánh cửa nặng nề mở ra.
Phòng làm việc của tổng tài rộng gấp ba lần phòng họp. Ánh sáng xuyên qua cửa sổ kính, chiếu lên người đàn ông đang đứng quay lưng lại, nhìn xuống thành phố qua lớp kính dày.
Bóng dáng anh cao lớn, áo sơ mi trắng phẳng phiu, vai rộng, dáng đứng thẳng như thể không bao giờ biết cúi đầu trước ai.
Đó là Trần Duy Nhiên, tổng tài Trần Thị – người đàn ông mà cả công ty đồn là “khó tính hơn cả hệ thống kiểm tra lỗi”.
Hạ Thiên rụt rè tiến vào, cánh cửa sau lưng khép lại. Không khí trong phòng như đặc lại.
“Ngồi đi.” – Giọng anh trầm, lạnh, không cần quay lại.
Hạ Thiên vội kéo ghế, ngồi thẳng lưng, hai tay đặt lên đùi, cố nặn ra nụ cười lễ phép.
“Trần tổng, tôi... tôi xin lỗi về chuyện hôm qua. Tôi không có ý—”
“Cô nghĩ tôi gọi cô lên đây để nghe xin lỗi sao?”
Anh quay lại, đôi mắt sâu thẳm, ánh nhìn lạnh như mặt hồ mùa đông.
“Ơ… không ạ, tôi chỉ muốn giải thích rằng lúc đó…”
“Cô đã làm cả phòng PR điêu đứng. Cô có biết hậu quả của việc khiến tổng tài bị ghi hình trong tình huống ‘khó xử’ là gì không?”
Giọng anh chậm rãi, từng chữ đè nặng.
“Dạ… tôi biết lỗi rồi ạ.”
“Cô biết, nhưng lại không nghĩ trước khi làm.”
Anh bước lại gần, đặt tập hồ sơ dày cộp lên bàn, cộp! một tiếng khiến cô giật mình.
“Đây là tất cả phản hồi từ báo chí sáng nay. Cô có muốn đọc không?”
Hạ Thiên cúi đầu, lẩm bẩm:
“Chắc là… không cần đâu ạ, tôi đọc xong chắc xỉu mất.”
“Cô nói gì?”
“À, tôi nói… đọc xong chắc hiểu sâu hơn về trách nhiệm bản thân ạ.”
Anh nhìn cô, ánh mắt nghi ngờ, nhưng môi khẽ nhếch lên rất nhẹ – gần như không nhận ra.
“Cô có vẻ không sợ tôi lắm nhỉ.”
“Ơ… có ạ! Tôi sợ lắm! Tim tôi đang đập 120 nhịp một phút luôn nè.”
Câu trả lời hồn nhiên ấy khiến Trần Duy Nhiên hơi khựng lại.
Cô gái này… khác hẳn kiểu nhân viên anh từng gặp. Không giả vờ ngoan ngoãn, không cứng nhắc mà rất thật, rất… ồn ào một cách kỳ lạ.
Anh chống tay lên bàn, cúi người xuống một chút.
“Vậy cô nói xem, tại sao tôi chưa ký quyết định sa thải cô?”
Hạ Thiên cắn môi, suy nghĩ trong vài giây, rồi trả lời liều:
“Vì… vì tôi còn đẹp?”
Một khoảng im lặng.
Cô lập tức tái mặt, lắp bắp: “Ý tôi là… đẹp trong tâm hồn! Tôi là người có tinh thần trách nhiệm cao, năng động, trung thực và…”
“Đủ rồi.” Anh phẩy tay. “Cô đúng là biết nói chuyện đấy.”
Anh ngồi xuống ghế, giọng điềm tĩnh hơn:
“Thật ra tôi chưa có ý định đuổi cô. Nhưng cô sẽ phải chịu trách nhiệm cho dự án quảng bá mới – tự cô gỡ lỗi mà cô gây ra.”
“Dự án quảng bá… ạ?”
“Đúng. Dự án hợp tác với thương hiệu quốc tế. Cô sẽ phụ trách truyền thông. Trực tiếp báo cáo cho tôi.”
“Báo… cáo cho anh?” Cô trợn mắt. “Tức là tôi phải gặp anh mỗi ngày á?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Không ạ… chỉ là tôi sợ ảnh hưởng nhịp tim thôi.”
Anh ngước nhìn cô, hơi cau mày: “Nhịp tim?”
“Vì căng thẳng đó ạ. Chứ không phải lý do khác đâu.”
Khóe môi anh khẽ cong, nhưng giọng vẫn lạnh:
“Vậy tốt. Cứ giữ cho tim cô khỏe, vì tôi không có thời gian tuyển người mới.”
Cuộc họp kết thúc sau 20 phút. Hạ Thiên bước ra khỏi phòng với gương mặt trắng bệch, vừa mừng vừa lo.
Vừa ra tới thang máy, cô bị đồng nghiệp vây quanh như ong vỡ tổ.
“Rồi sao, bị đuổi chưa?”
“Trần tổng có ném hồ sơ vào mặt cậu không?”
“Nghe nói anh ta không bao giờ tha lỗi cho nhân viên đâu.”
Hạ Thiên phẩy tay, mệt mỏi:
“Không bị đuổi. Nhưng coi như bị ‘kèm cặp đặc biệt’. Mình phải làm dự án mới và báo cáo trực tiếp cho tổng tài.”
“Cái gì?!” – Cả phòng đồng thanh.
“Trời đất ơi, cô đúng là người đầu tiên dám chọc sếp xong vẫn sống sót!”
“Không những sống mà còn được kèm riêng nữa chứ!”
Hân khoanh tay, nhướng mày trêu:
“Thế này là từ kẻ thù thành người trong tầm mắt rồi nha.”
“Thôi đi!” – Hạ Thiên đỏ mặt, “Mình còn chưa biết nên vui hay nên khóc đây.”
Cô thả mình xuống ghế, mở máy tính, cố tập trung vào công việc. Nhưng trong đầu, hình ảnh đôi mắt sâu thẳm của Trần Duy Nhiên cứ hiện lên – đôi mắt vừa lạnh lùng vừa… lạ lùng khiến cô bối rối.
Buổi chiều cùng ngày.
Một tin nhắn nội bộ bật lên trên màn hình của cô:
[Trần Duy Nhiên]: “Mai 9h sáng, họp về dự án quảng bá. Cô chuẩn bị đề xuất ý tưởng trước.”
Hạ Thiên đọc xong, miệng méo xệch.
“Chuẩn bị ý tưởng trước”… tức là phải thức đêm rồi đây.
Cô ngả người ra ghế, nhìn trần nhà.
“Trời ơi, ông trời ơi, con chỉ muốn sống bình yên mà sao lại bắt con va vào tổng tài đẹp trai, khó ở và thích dọa người vậy?”
Tối hôm đó, tại nhà riêng của Trần Duy Nhiên.
Anh ngồi trước bàn làm việc, mở laptop. Thư ký gửi bản báo cáo “Hạ Thiên – hồ sơ nhân viên” đến.
Anh đọc qua, dừng lại ở phần “tính cách nổi bật: hoạt bát, nhanh trí, miệng nhanh hơn não”.
Khóe môi anh hơi nhếch.
“Miệng nhanh hơn não à? Rồi xem ai khiến ai hết lời trước.”
Hạ Thiên trở về nhà, nằm dài trên giường, ôm laptop, tự nhủ:
“Chỉ cần không bị đuổi là tốt rồi. Làm việc với tổng tài thì có gì đâu… chắc không đến nỗi kinh khủng nhỉ?”
Ở phía bên kia thành phố, tổng tài Trần Duy Nhiên khẽ cười, trong mắt ánh lên tia thích thú.
“Cô đúng là khác biệt, Hạ Thiên.”
Và như thế, từ buổi “triệu tập” tưởng như là án tử nghề nghiệp, Hạ Thiên lại vô tình bước vào vòng xoáy định mệnh – nơi một trái tim lạnh lẽo bắt đầu tan chảy.