Sau nhiều ngày làm việc và tiếp xúc gần gũi với Phong Lâm, Linh bắt đầu nhận ra những rung động thật sự trong lòng mình. Mỗi khi Phong Lâm quan tâm, giúp đỡ hay chỉ đơn giản là cười với cô, tim cô lại đập nhanh hơn và cảm giác ấm áp lan tỏa.
Một buổi sáng, Linh gặp rắc rối với một hợp đồng quan trọng. Cô lo lắng và căng thẳng, Phong Lâm xuất hiện bên cạnh:
“Đừng quá áp lực. Hãy để tôi giúp cô một tay.”
Linh hơi ngạc nhiên, nhưng chấp nhận sự giúp đỡ. Trong quá trình xử lý công việc cùng nhau, họ gần gũi hơn, trao đổi ánh mắt và nụ cười, khiến Linh không thể phủ nhận rằng mình đã bắt đầu thích anh.
Chiều hôm đó, khi hai người rời công ty cùng nhau, trời vừa tắt nắng, ánh hoàng hôn rọi vào khuôn mặt Phong Lâm khiến anh trông ấm áp và dịu dàng đến lạ thường. Linh tự nhủ:
“Tại sao em lại cảm thấy rung động khi nhìn anh? Không lẽ… em đã yêu anh từ lúc nào mà không hay?”
Phong Lâm nhận ra sự bối rối trong ánh mắt Linh, mỉm cười nhẹ:
“Cô không cần giấu cảm xúc. Tình cảm chân thành sẽ tự tìm thấy con đường.”
Linh đỏ mặt, nhìn xuống, tim đập rộn ràng, nhưng cô vẫn giữ một chút lý trí, không vội vàng thổ lộ.
Buổi tối, Linh về nhà, ngồi trước cửa sổ, ánh đèn thành phố lung linh phản chiếu trong mắt cô:
“Em không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng em biết rằng trái tim mình đã dành cho anh. Liệu anh có cảm nhận được điều đó không?”
Phong Lâm, ở một nơi khác, nhắn tin:
“Cô cứ để cảm xúc dẫn lối. Tôi sẽ luôn ở bên cô, từng bước một.”