tổng tài hào môn: yêu ngọt như mật

Chương 3: Tổng tài khó gần


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, văn phòng tập đoàn Lục Hạo nhộn nhịp hơn hẳn. Những âm thanh bàn phím, điện thoại, cuộc trò chuyện râm ran của các nhân viên hòa quyện với nhau, tạo nên một không khí vừa căng thẳng vừa hối hả. Trình Diệp bước vào sảnh lớn, vẫn giữ dáng vẻ gọn gàng, trang phục chỉnh tề nhưng không quá cầu kỳ. Ánh mắt cô lướt nhanh quanh phòng, cố gắng tìm kiếm vị trí bàn mình đã được chỉ định.

Cô mới chỉ bước vào công ty một ngày, nhưng trong lòng đã cảm thấy vừa lo lắng vừa háo hức. Lo lắng vì lần đầu tiên phải đối mặt với Lục Hạo trực tiếp trong một cuộc họp quan trọng; háo hức vì lần đầu tiên được chứng minh khả năng bản thân. Cảm giác trái ngược này khiến tim cô đập loạn nhịp, nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

“Chào buổi sáng, Trình Diệp.” Một giọng nói nhẹ vang lên từ bên cạnh. Cô quay đầu và thấy người đồng nghiệp mới cùng phòng cười thân thiện.

“Chào buổi sáng, anh Minh.” Cô mỉm cười, cố gắng cảm thấy an tâm hơn.

Cuộc họp được thông báo sẽ bắt đầu lúc 9 giờ sáng. Trình Diệp nhanh chóng chuẩn bị tài liệu, sắp xếp các ghi chú, kiểm tra lần cuối các con số và biểu đồ. Trong khi cô đang tập trung, cửa phòng họp mở ra, và tất cả ánh mắt đều hướng về người vừa bước vào: Lục Hạo.

Anh mặc bộ vest đen cắt may hoàn hảo, dáng đi uy nghiêm, bước vào phòng với tốc độ chậm rãi nhưng chắc chắn. Ánh mắt anh quét qua mọi nhân viên, lạnh lùng và nghiêm nghị, nhưng khi dừng lại ở Trình Diệp, một tia quan tâm thoáng hiện trong đôi mắt sắc bén.

Trình Diệp không khỏi đỏ mặt, cảm giác tim như bị một luồng điện nhỏ kích thích. Cô tự nhủ: “Mình phải bình tĩnh… chỉ là cuộc họp thôi.”

Lục Hạo đứng trước bàn chủ tọa, giọng trầm nhưng đầy uy lực:

“Cuộc họp hôm nay bắt đầu. Tôi muốn mọi người tập trung, tôn trọng thời gian, và đưa ra các giải pháp khả thi cho dự án quảng bá sắp tới.”

Các nhân viên nhao nhao ghi chú, đưa ra ý kiến, nhưng ai cũng dè chừng, vì không dám nhìn trực diện vào Lục Hạo quá lâu. Anh quá lạnh lùng, quá quyền lực, khiến tất cả đều phải giữ khoảng cách.

Nhưng riêng với Trình Diệp, mọi thứ lại khác. Lục Hạo ngồi xuống phía cuối bàn, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía cô, không quá gắt gao nhưng vẫn đủ để cô cảm nhận được sự quan sát tinh tường. Cô cảm thấy vừa áp lực vừa tò mò, cảm giác rằng bất kỳ cử chỉ nào của cô cũng được anh để ý.

Trong lúc họ thảo luận, một vấn đề về ngân sách dự án được nêu ra. Một nhân viên cao cấp đề xuất cắt bớt chi phí ở một hạng mục quan trọng, nhưng Trình Diệp đã chuẩn bị sẵn dữ liệu chứng minh rằng hạng mục đó mang lại hiệu quả cao, nếu cắt bỏ sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ chiến dịch.

“Xin phép, tôi muốn trình bày quan điểm…” Trình Diệp nhẹ nhàng xen vào, giọng hơi run nhưng cố gắng vững vàng.

Mọi người quay sang nhìn cô, và ánh mắt Lục Hạo dừng lại trên cô. Anh gật nhẹ, như đồng ý cho cô trình bày.

Trình Diệp nhanh chóng trình bày, dùng biểu đồ, số liệu, và các ví dụ cụ thể để chứng minh quan điểm của mình. Trong lúc nói, cô nhận ra ánh mắt Lục Hạo vẫn dõi theo từng cử chỉ của cô. Cảm giác vừa căng thẳng vừa được động viên khiến cô hít một hơi sâu, nói tiếp với sự tự tin dần tăng lên.

Cuối cùng, khi cô kết thúc, Lục Hạo lên tiếng:

“Ý kiến của cô chính xác và có cơ sở. Tôi đồng ý giữ nguyên hạng mục này.” Giọng anh lạnh lùng nhưng không hề áp lực, chỉ mang tính chất quyết đoán.

Trình Diệp thở phào, vừa mừng vừa tự hào. Nhìn ánh mắt khắt khe nhưng cũng có phần tán thưởng của Lục Hạo, cô cảm thấy một cảm giác ấm áp khó tả. Đây là lần đầu tiên cô được sếp nhìn nhận nghiêm túc, và hơn nữa, anh là Lục Hạo – tổng tài lạnh lùng bậc nhất công ty.

Cuộc họp tiếp tục, Lục Hạo đưa ra các yêu cầu chi tiết, nhưng cũng không quên khuyến khích những ý tưởng sáng tạo. Khi có những ý tưởng hợp lý, anh gật đầu, ánh mắt lộ vẻ hài lòng, nhưng vẫn giữ thần thái lạnh lùng khiến ai cũng phải nể phục.

Trình Diệp cảm thấy mệt nhưng vui. Mỗi khi Lục Hạo lướt ánh mắt qua cô, cô lại cảm nhận được sự quan tâm ẩn sâu sau vẻ lạnh lùng. Trong lúc mọi người đang tranh luận sôi nổi, anh lại nhún vai, nở nụ cười hiếm hoi, nhẹ nhàng và tinh tế – chỉ một cái gật đầu nhưng khiến Trình Diệp có cảm giác như được khen ngợi.

Khi cuộc họp kết thúc, mọi người rút lui, nhưng Lục Hạo lại dừng lại phía Trình Diệp. Anh hỏi:

“Dữ liệu cô chuẩn bị hôm nay khá chi tiết, nhưng lần sau cô cần tự tin hơn khi trình bày trước tập thể.”

Trình Diệp đỏ mặt, cúi gập người:

“Vâng, tôi sẽ cố gắng.”

Anh nhíu mày, ánh mắt sắc bén, nhưng giọng nói lại có chút mềm mại:

“Người mới không dễ dàng bị bỏ qua. Tôi để mắt đến cô là vì tiềm năng, không phải vì… chuyện khác.”

Trình Diệp nghe xong, cảm giác tim như nhảy lỡ một nhịp. Anh vừa nghiêm khắc, vừa quan tâm theo cách cực kỳ tế nhị, khiến cô vừa căng thẳng vừa vui mừng.

Ngày làm việc kết thúc, Trình Diệp trở về bàn, vẫn suy nghĩ về ánh mắt và lời nói của Lục Hạo. Cô nhận ra rằng, dù anh lạnh lùng với mọi người, nhưng đối với cô, anh đặc biệt quan tâm – không nhiều, không lộ rõ, nhưng đủ để khiến cô cảm nhận được.

Chiều muộn, khi Trình Diệp sắp rời văn phòng, cô thấy Lục Hạo đứng ở cửa thang máy, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại… có phần mềm mại khi nhìn cô.

“Ngày mai, dự án cần thêm vài chỉnh sửa. Cô chuẩn bị kỹ, tôi sẽ xem trực tiếp.” Anh nói, giọng trầm mà dứt khoát.

Trình Diệp gật đầu, tim đập nhanh:

“Vâng, tôi hiểu.”

Khi thang máy đóng lại, cô đứng lặng, tự nhủ: “Lục Hạo… sao anh vừa lạnh lùng vừa khiến tim mình rung động đến vậy?”

Cảm giác vừa lo lắng, vừa tò mò, vừa hứng khởi tràn ngập trong cô. Ngày đầu tiên đối diện với tổng tài đã kết thúc, nhưng trong lòng cô, một cơn bão cảm xúc mới chỉ bắt đầu. Mỗi hành động, ánh mắt, lời nói của anh đều để lại ấn tượng sâu sắc, khiến cô không thể nào quên.

Trình Diệp bước ra ngoài trời, mưa hôm nay đã tạnh, nhưng trong lòng cô, một cơn mưa cảm xúc vẫn còn đọng lại – cảm giác vừa sợ, vừa ngọt, vừa hồi hộp. Cô biết rằng, từ giờ trở đi, công việc tại công ty Lục Hạo sẽ không chỉ là thách thức, mà còn là hành trình của trái tim, nơi cô sẽ dần trải nghiệm sự quan tâm, sủng ngọt, và cả những thử thách mà tổng tài lạnh lùng này mang lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×