Ngày thứ tư tại công ty, Trình Diệp bắt đầu quen với nhịp sống bận rộn, áp lực nhưng cũng đầy thử thách ở tập đoàn của Lục Hạo. Cô vẫn luôn tự nhủ phải chuyên nghiệp, không được để cảm xúc cá nhân xen lẫn công việc, nhưng sự xuất hiện của Lục Hạo – vị tổng tài lạnh lùng – luôn khiến trái tim cô dao động.
Sáng sớm, Trình Diệp bước vào phòng làm việc, thấy không khí yên ắng. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào bàn làm việc, khiến các tập hồ sơ và máy tính hiện lên rõ ràng. Cô mở máy, bắt đầu kiểm tra những công việc còn dang dở từ hôm qua. Bỗng nhiên, từ góc phòng, ánh mắt sắc bén quen thuộc lóe lên. Lục Hạo vừa bước vào, vẻ ngoài vẫn lạnh lùng, nhưng đôi mắt anh lướt qua Trình Diệp nhiều hơn bất kỳ nhân viên nào khác.
Trình Diệp cảm nhận được sự chú ý ấy, nhưng anh không tỏ thái độ rõ ràng. Cảm giác vừa sợ vừa vui, trái tim cô như bị nhói lên. Cô tự nhủ: “Anh ấy… quan tâm đến mình? Nhưng sao vẫn giữ khoảng cách?”
Cuộc họp buổi sáng diễn ra căng thẳng. Lục Hạo vẫn giữ phong thái lạnh lùng, hỏi các nhân viên từng chi tiết nhỏ, kiểm tra số liệu, chỉnh sửa báo cáo. Nhưng riêng Trình Diệp, anh hiếm khi gắt gỏng, chỉ nhíu mày nhẹ nếu có sai sót nhỏ, và đôi lúc ánh mắt anh khẽ mềm lại.
Khi Trình Diệp trình bày phương án marketing mới, Lục Hạo ngồi im lặng, không xen lời, nhưng ánh mắt anh dừng lại lâu hơn với từng biểu đồ, từng ý tưởng cô trình bày. Cô cảm nhận được sự tinh tế, không chỉ là kiểm tra công việc, mà còn là quan sát năng lực và thái độ của cô.
Sau cuộc họp, khi mọi người tan ra, Trình Diệp bỗng nhận ra một chi tiết kỳ lạ: trong khi các đồng nghiệp vội vã ra về, Lục Hạo vẫn đi qua bàn cô, đặt một tách cà phê nóng còn bốc hơi lên.
“Cà phê… cho cô. Uống đi, đừng để bị lạnh.” Giọng anh trầm nhưng bình thường, không hề biểu lộ quá nhiều cảm xúc.
Trình Diệp đỏ mặt, hốt hoảng: “D-dạ… cảm ơn anh ạ!” Cô nhận tách cà phê, tay hơi run, vừa mừng vừa ngượng. Cô không thể tin rằng tổng tài lạnh lùng như Lục Hạo lại để ý đến từng chi tiết nhỏ của cô như vậy.
Trong giờ nghỉ trưa, Trình Diệp ngồi một góc yên tĩnh, vừa uống cà phê vừa suy nghĩ. Cô nhận ra rằng Lục Hạo không chỉ quan tâm đến công việc của cô, mà còn chú ý đến những điều nhỏ nhặt nhất: tách cà phê, tài liệu, thậm chí là cách cô tổ chức hồ sơ.
Ánh mắt anh lén nhìn cô nhiều lần, nhưng chưa bao giờ để lộ sự quan tâm một cách quá rõ ràng. Trái tim cô vừa phấn khích, vừa bối rối.
Chiều hôm đó, công ty tổ chức một cuộc kiểm tra nội bộ, các phòng ban báo cáo tiến độ dự án. Trình Diệp lo lắng vì đây là lần đầu tiên cô trình bày trước toàn bộ ban lãnh đạo, và Lục Hạo sẽ trực tiếp đánh giá.
Khi đến lượt cô, Trình Diệp hít một hơi sâu, đứng thẳng người. Ánh mắt cô quét qua các đồng nghiệp rồi dừng lại ở Lục Hạo. Anh vẫn ngồi yên, đôi tay đặt trên bàn, ánh mắt lạnh lùng nhưng tinh tế, như đang quan sát từng cử chỉ, từng lời nói của cô.
“Xin phép, tôi sẽ trình bày tiến độ dự án và các đề xuất mới.” Cô mở đầu, giọng hơi run nhưng đầy quyết tâm.
Trong khi trình bày, Trình Diệp nhận ra Lục Hạo không xen lời, nhưng đôi mắt anh theo dõi sát sao, chú ý từng chi tiết nhỏ nhất. Khi cô nêu ra các giải pháp sáng tạo, anh thoáng nhíu mày, rồi gật nhẹ – một cử chỉ hiếm hoi nhưng đủ để cô biết rằng anh đánh giá cao năng lực của cô.
Sau buổi họp, mọi người ra về, nhưng Trình Diệp vẫn đứng lại để thu dọn hồ sơ. Lục Hạo bất ngờ xuất hiện bên cạnh cô, giọng trầm nhưng pha chút khích lệ:
“Công việc hôm nay tốt. Cô đã tiến bộ nhiều.”
Trình Diệp đỏ mặt, cúi gập người: “Vâng, cảm ơn anh. Tôi sẽ cố gắng hơn nữa.”
Anh gật nhẹ, ánh mắt vẫn sắc lạnh, nhưng hành động lại cho thấy sự quan tâm tinh tế: khi cô vội vàng xách túi hồ sơ, anh nhanh chóng cầm lấy giúp cô một phần, tránh để cô quá mệt.
Buổi chiều trôi qua, nhưng trong lòng Trình Diệp vẫn lấn cấn một cảm giác kỳ lạ. Cô nhận ra rằng Lục Hạo không giống với những sếp cô từng biết: anh vừa lạnh lùng vừa quan tâm, vừa nghiêm khắc vừa để ý từng chi tiết nhỏ nhặt của cô.
Khi bước ra khỏi phòng làm việc, cô vô tình gặp Lục Hạo ở hành lang. Anh đang kiểm tra một số tài liệu, nhưng ánh mắt khi lướt qua cô vẫn khiến tim cô nhói lên.
“Ngày mai tôi sẽ giao cho cô một nhiệm vụ mới. Chuẩn bị kỹ, tôi muốn cô tự tin và chủ động.” Anh nói, giọng trầm, dứt khoát nhưng có phần quan tâm.
Trình Diệp gật đầu, cảm giác vừa lo lắng vừa hạnh phúc: “Vâng, tôi hiểu.”
Khi cô bước ra thang máy, cô tự nhủ: “Anh ấy quan tâm… nhưng vẫn giữ khoảng cách. Sao lại khiến trái tim mình rung động đến vậy?”
Buổi tối, Trình Diệp về nhà, ngồi bên cửa sổ nhìn ra phố xá tĩnh lặng. Cô cầm tách cà phê, nhớ lại ánh mắt lén lút của Lục Hạo hôm nay – ánh mắt vừa quan sát, vừa tinh tế, vừa ấm áp. Cô nhận ra rằng, mặc dù anh giữ khoảng cách với tất cả mọi người, nhưng riêng với cô, anh lại để tâm đặc biệt.
Cảm giác này vừa khiến cô hạnh phúc, vừa lo lắng: cô biết mình đang dần bị cuốn vào sự lạnh lùng nhưng hấp dẫn của Lục Hạo. Cô tự hỏi, liệu anh có thực sự quan tâm đến cô như những gì cô cảm nhận, hay tất cả chỉ là cách anh đánh giá năng lực?
Trình Diệp nhắm mắt, cố gắng bình tĩnh. Nhưng trong lòng, cô biết một điều rõ ràng: từ hôm nay, cô đã bước vào một thế giới hoàn toàn khác – nơi sếp vừa quyền lực, vừa lạnh lùng, nhưng lại đặc biệt quan tâm đến cô. Một thế giới vừa ngọt ngào, vừa áp lực, và chắc chắn sẽ kéo cô vào những cảm xúc chưa từng trải qua.
Khi đặt tách cà phê xuống bàn, Trình Diệp mỉm cười, ánh mắt lấp lánh quyết tâm: “Mình sẽ làm tốt công việc, và… sẽ tìm hiểu xem vì sao anh ấy lại quan tâm đến mình nhiều đến vậy.”
Và thế là, những ánh mắt lén lút, những hành động quan tâm tinh tế của Lục Hạo đã khơi dậy trong cô một cảm xúc vừa lạ lẫm, vừa ngọt ngào, mở đầu cho một hành trình tình yêu đầy thử thách nhưng cũng vô cùng hấp dẫn.