Đêm xuống, thành phố lên đèn, ánh sáng lung linh phản chiếu trên các tòa nhà cao chọc trời. Trình Diệp đứng trước gương, nhìn vào hình ảnh của chính mình trong bộ váy công sở cách điệu mà cô đổi thành váy dự tiệc màu xanh pastel nhẹ nhàng. Mái tóc dài được uốn nhẹ, gương mặt trang điểm vừa đủ để tự tin bước vào buổi tiệc công ty lần đầu tiên.
Cô cầm chiếc clutch nhỏ, thở dài một hơi. “Đêm nay… phải thật tự tin. Chỉ là buổi tiệc thôi mà….” Trình Diệp tự nhủ, lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô xuất hiện trước toàn bộ nhân viên công ty trong một khung cảnh không phải văn phòng, và đặc biệt là có Lục Hạo – tổng tài lạnh lùng nhưng luôn để lại ấn tượng khó quên – cũng sẽ có mặt.
Khi cô bước vào sảnh tiệc, âm nhạc nhẹ nhàng và ánh sáng vàng ấm áp tràn ngập không gian. Các nhân viên đã tập trung, trò chuyện rộn rã. Trình Diệp cảm nhận được sự tò mò của nhiều người khi lần đầu xuất hiện trong bộ váy dự tiệc thanh lịch, nhưng cô vẫn giữ nụ cười nhẹ, tự nhủ phải bình tĩnh.
Một bàn dài với các món ăn được bày biện cầu kỳ, các ly rượu vang đỏ, trắng lấp lánh ánh đèn. Cô đi qua, cảm nhận được mùi hương thức ăn, tiếng cười nói, nhưng trái tim vẫn không ngừng đập khi nghĩ đến việc Lục Hạo sẽ nhìn cô ra sao.
Vừa lúc ấy, bước chân quen thuộc vang lên. Lục Hạo xuất hiện, vẫn vest đen chỉnh tề, dáng đi uy nghiêm, ánh mắt lạnh lùng quét qua phòng. Khi ánh mắt anh dừng lại trên Trình Diệp, cô cảm giác tim mình nhảy một nhịp. Anh khẽ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại lộ vẻ quan tâm, như thể đang theo dõi cô từ đầu đến cuối.
Cô cúi gập người chào, giọng nhẹ: “Chào anh.”
Anh đáp lại bằng một cái gật đầu ngắn, lạnh lùng nhưng khiến cô cảm thấy một luồng ấm áp khó tả.
Buổi tiệc diễn ra sôi động. Một số đồng nghiệp rủ rê trò chuyện, uống rượu và tham gia trò chơi nhỏ. Trình Diệp cố gắng hòa nhập, nhưng không khỏi cảm thấy áp lực. Cô biết mình là nhân viên mới, chưa quen nhiều người, và hơn hết, cô luôn lo lắng ánh mắt Lục Hạo đang dõi theo.
Trong lúc cô đang trò chuyện với một nhóm đồng nghiệp, bỗng nghe tiếng ồn phía sau. Một vài nhân viên cao cấp, có lẽ do quá say, bắt đầu đùa giỡn, va chạm và hướng ánh mắt tò mò về Trình Diệp. Cô hơi giật mình, bước lùi lại, cảm giác như sắp bị chen lấn giữa đám đông.
Ngay lập tức, một bàn tay lạnh và chắc chắn chạm vào tay cô, kéo nhẹ cô ra khỏi đám đông. Trình Diệp quay lại, thấy Lục Hạo đứng bên cạnh, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc lạnh như băng.
“Đứng yên đó. Tôi sẽ xử lý.” Giọng anh trầm mà uy lực, không cho phép bất kỳ ai gây khó dễ cho cô.
Cảm giác vừa sợ vừa ngạc nhiên tràn ngập Trình Diệp. Anh dùng ánh mắt lạnh lùng dẹp tan đám đông, khiến tất cả im lặng và lui ra, nhường đường cho cô. Trái tim cô đập mạnh, vừa cảm động vừa… hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự bảo vệ rõ ràng, không chỉ là quan tâm tinh tế qua ánh mắt hay lời nói, mà là hành động cụ thể, mạnh mẽ.
Lục Hạo dẫn cô ra một góc yên tĩnh, nơi ánh sáng nhẹ nhàng chiếu xuống bàn nhỏ. Anh kéo ghế, mời cô ngồi, nhưng vẫn đứng cạnh cô, như một người bảo vệ âm thầm.
“Cô ổn chứ?” Anh hỏi, giọng trầm mà dịu dàng hơn bình thường.
“V-vâng… cảm ơn anh.” Trình Diệp lí nhí, vẫn chưa hết bàng hoàng vì vừa trải qua tình huống đó. Cô cảm nhận được sự khác biệt lớn: với mọi người, Lục Hạo lạnh lùng, nghiêm nghị; với cô, anh vừa quan tâm, vừa bảo vệ, vừa tinh tế nhưng không lộ quá rõ.
Anh gật nhẹ, rồi không nói thêm, chỉ đứng bên cạnh cô. Trái tim Trình Diệp nhói lên, một cảm giác vừa an toàn vừa rung động khó tả. Cô cố gắng tập trung trò chuyện với các đồng nghiệp khác, nhưng ánh mắt Lục Hạo vẫn theo sát, khiến cô không thể rời mắt khỏi anh.
Khoảnh khắc ấy, trong lòng Trình Diệp, một cảm giác ấm áp lan tỏa. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự bảo vệ và quan tâm của Lục Hạo một cách rõ ràng, không giấu giếm hay lén lút. Cô nhìn anh, thấy ánh mắt sắc lạnh nhưng ánh lên chút dịu dàng, và bất giác mỉm cười.
Buổi tiệc tiếp tục, nhưng Trình Diệp không còn cảm giác lạc lõng. Mỗi khi cô nhấp ly rượu, ánh mắt Lục Hạo liếc qua, cô lại cảm thấy tim mình nhảy loạn nhịp. Khi một nhân viên khác hỏi ý kiến cô về dự án, Lục Hạo khẽ nghiêng người, tai gần như lắng nghe, nhưng không hề can thiệp – chỉ để ý và theo dõi, khiến cô vừa căng thẳng vừa hạnh phúc.
Khi buổi tiệc gần kết thúc, Lục Hạo đưa tay ra, nhẹ nhàng đỡ Trình Diệp lên, dẫn cô ra sảnh chính. Không gian ngoài trời đầy ánh đèn vàng ấm áp, gió nhẹ thổi qua, mang đến cảm giác lãng mạn hiếm thấy giữa thành phố nhộn nhịp.
“Anh… cảm ơn anh đã… giúp tôi tối nay.” Trình Diệp nói, giọng run run nhưng ánh mắt tràn đầy sự chân thành.
Anh gật nhẹ, không nói gì nhiều, nhưng ánh mắt dừng lại trên cô lâu hơn một chút, và trong giây lát, một nụ cười hiếm hoi thoáng qua đôi môi. Cô cảm nhận được cả trái tim và sự quan tâm anh dành cho cô qua ánh mắt, cử chỉ nhỏ.
Trên đường về, Trình Diệp ngồi trong xe, tay vẫn cầm chiếc clutch nhỏ. Cô cảm nhận nhịp tim mình còn rộn ràng vì những khoảnh khắc tối nay. Lần đầu tiên, cô được cảm nhận sự sủng ngọt rõ rệt từ Lục Hạo – một cảm giác vừa ấm áp, vừa hạnh phúc, vừa hồi hộp.
Cô tự nhủ: “Ngày hôm nay… là khoảnh khắc không thể nào quên. Anh ấy… vừa lạnh lùng vừa quan tâm, bảo vệ mình theo cách riêng… Sao mà trái tim mình lại rung động đến vậy?”
Về đến nhà, Trình Diệp ngồi bên cửa sổ, nhấm nháp tách trà nóng. Cô nhớ lại từng khoảnh khắc trong buổi tiệc, từ ánh mắt lén lút, cử chỉ bảo vệ đến nụ cười hiếm hoi của Lục Hạo. Tất cả tạo nên một cảm giác vừa kỳ lạ, vừa ngọt ngào, khiến cô không thể ngừng suy nghĩ về anh.
Trong lòng Trình Diệp, một cảm giác chắc chắn trỗi dậy: từ hôm nay, mối quan hệ với Lục Hạo không chỉ là công việc. Anh đã bước vào thế giới cảm xúc của cô, để lại những rung động đầu tiên, những khoảnh khắc ngọt ngào mà cô sẽ không bao giờ quên.
Và Trình Diệp biết, đây chỉ là bước khởi đầu cho những ngày tháng sủng ngọt, vừa thử thách vừa lãng mạn, mà Lục Hạo – tổng tài lạnh lùng nhưng bảo vệ cô âm thầm – sẽ đưa cô đi cùng.